Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 965: Diệt Thần Quốc

Tiểu Linh Nhi đáp:

- Hắn ở bên ngoài! Nhưng ta cho hắn rất nhiều linh quả.

Diệp Huyền chậm rãi ngồi dậy. Hắn xoa đầu Tiểu Linh Nhi nói:

- Cảm ơn!

Nói xong, Diệp Huyền liền muốn rời khỏi Giới Ngục Tháp. Lúc này, Tiểu Linh Nhi bỗng giữ chặt ống tay áo của hắn lại. Diệp Huyền xoay người nhìn về phía nàng. Tiểu Linh Nhi nhìn hắn, khẽ nói:

- Ngươi… Ngươi… Ngươi đừng có chuyện gì, được không? Ta… Ta sợ…

Sợ!

Từ Thanh Châu tới bây giờ, bất tri bất giác nàng đã xem Diệp Huyền là người thân cận nhất của mình.

Diệp Huyền đi tới trước mặt y:

- Còn chưa chết được!

Diệp Huyền cười, rời khỏi Giới Ngục Tháp.

Mạc Tà lắc đầu:

Tiểu Linh Nhi gật đầu:

Nam Phái Võ Sư nhìn Diệp Huyền, trầm giọng nói:

Diệp Huyền nghe Tiểu Linh Nhi nói vậy liền xúc động. Hắn xoa nhẹ đầu nàng, cười nói:

Diệp Huyền khẽ gật đầu rồi xoay người về phía Nam Phái Võ Sư, cung kính hành lễ:

- Được!

- Yên tâm, ca ca sau này chắc chắn sẽ bảo vệ mình thật tốt.

- Không có việc gì đi?

Diệp Huyền nói:

Bên ngoài, Diệp Huyền gặp được Nam Phái Võ Sư, Mạc Tà và Triệu Mục. Mạc Tà dựa trên một tảng đá, nhìn có vẻ rất suy yếu.

- Mời tiền bối nói.

- Lúc trước đa tạ tiền bối.

- Nhóc con, đồng ý với ta một chuyện!

Nói đến đó, ông đi tới cạnh Diệp Huyền, khẽ vỗ vai của hắn:

Nam Phái Võ Sư lại nói:

Nam Phái Võ Sư cười nhẹ, giống như nghĩ đến cái gì, ông lại hỏi:

- tạm thời không cần đi báo thù!

Nam Phái Võ Sư lẩm bẩm:

Nam Phái Võ Sư:

- Quan trọng là bọn họ thống nhất. Ở trong Thần Quốc, Thần Chủ là lớn nhất. Một đạo thần chỉ hạ xuống, khắp nơi không dám không theo. Hơn nữa, thực lực rất nhiều thế lực trong nước bọn họ rốt cục như nào ta cũng không biết. Nhưng hẳn sẽ không yếu!

Diệp Huyền gật đầu:

- Tốt hơn rất nhiều sao?

Diệp Huyền im lặng.

- Lúc ngươi ở Thần Quốc, nơi đó rốt cục là quốc gia như thế nào?

Diệp Huyền suy nghĩ rồi nói:

- Tốt hơn bên chúng ta rất nhiều.

- Hiện tại đang đối đầu với kẻ địch mạnh, bên chúng ta thật sự chịu không nổi nội chiến. Hơn nữa, nếu giờ ngươi đi tìm Tinh Chủ báo thì, không chỉ không có phần thắng, ngược lại còn mất mạng một cách vô ích.

- Được!

Diệp Huyền im lặng một lát rồi gật đầu:

- Niên thiếu khinh cuồng không phải không được. Niên thiếu tâm huyết cũng không phải chuyện xấu gì. Nhưng mà người phải lượng sức mình mà đi, chuyện làm không được lại ráng làm có thể sẽ hại người hại mình. Lão phu cũng không cần ngươi bỏ việc báo thù. Ta chỉ hy vọng ngươi không cần ra tay trong khoảng thời gian này. Đợi sau khi chuyện này kết thúc, nếu lúc ấy các ngươi đều còn sống, ngươi muốn làm thế nào lão phu cũng không cản ngươi, thế nào?

Nam Phái Võ Sư im lặng.

Diệp Huyền lại nói:

- Tiền bối cần phải cẩn thận!

Nam Phái Võ Sư gật đầu:

- Đương nhiên, đối mặt với bọn họ, chúng ta sẽ không coi khinh chút nào.

Diệp Huyền muốn nói lại thôi. Nam Phái Võ Sư cười:

- Ngươi muốn nói, chúng ta không có phần thắng nào, đúng không?

Diệp Huyền gật đầu.

Nam Phái Võ Sư nói:

Không hàng!

-…

- Diệt Thần Quốc …

- Diệt Thần Quốc!

- Thần Quốc chó má, ta thà chết cũng không đầu hàng…

- Thần Quốc tính cái gì? Lại còn muốn chúng ta đầu hàng? Thật nực cười!

- Là Trật Tự Minh nói ta làm phản, quy phục Thần Quốc, đúng không?

Nam Phái Võ Sư gật đầu.

Diệp Huyền cười, không nói gì.

Nam Phái Võ Sư đang muốn nói chuyện, nhưng ông lại đột nhiên quay đầu nhìn về nơi xa. Nơi chân trời xa xa có một lão giả đạp không mà đến, trong tay nắm một quyển Thần chỉ màu vàng.

Cường giả Thần Quốc!

Rất nhanh, lão giả đi tới ngoài cửa thành. Lão nhìn xuống dưới, mở thần chỉ ra, mặt không biểu tình nói:

- Trời cao có đức hiếu sinh, ngô không muốn máu chảy thành sông. Bắt đầu từ lúc này, chỉ cần có người nguyện ý hàng đều sẽ thành con dân của ngô. Kẻ nào không hàng, chết!

Phía dưới, đột nhiên vang lên vô số thanh âm.

- Cút!

Diệp Huyền cười:

- Trong thời gian này, các ngươi tạm thời ở lại đây đi! Nhớ kỹ, không được ra ngoài! Bên ngoài giờ có một ít đồn đãi không tốt với hai người các ngươi.

Nam Phái Võ Sư bỗng nói:

Hắn không sợ bên này thua. Giờ với Diệp Huyền mà nói, bên này có thua hay không cũng không liên quan gì tới hắn cả.

Diệp Huyền gật đầu, không nói gì nữa.

- yên tâm đi, bên này cũng có bài tẩy không muốn ai biết!

Phía trên Vạn Sơn Trường Thành, lão giả đến từ Thần Quốc nhìn xuống đám người bên dưới, mặt không biểu tình.

Lúc này, Tinh Chủ đột nhiên xuất hiện trước mặt lão giả không xa.

Lão giả nhìn về phía Tinh Chủ:

- Tinh Chủ các hạ, ý của ngươi thế nào?

Tinh Chủ lãm đạm nói:

- Ngươi cảm thấy là thế nào?

Lão giả khẽ gật đầu:

- Bệ hạ nói. Nàng có thể sát sinh, cũng có thể nhân từ. Đáng tiếc, các ngươi không muốn nàng nhân từ.

Nói xong, lão giả quay người rời đi.

Trên không, Tinh Chủ nhìn lão giả phía xa, thần sắc bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.

Đầu hàng?

Làm sao có thể đầu hàng?

Hiện tại ba hoang giới này, chia ra bị Yêu tộc, Trật Tự minh, Đường tộc khống chế.

Mà tài nguyên chủ yếu của ba hoang giới đó đều bị bọn hắn khống chế, nếu đầu hàng, đồng nghĩa với việc vứt bỏ những ích lợi này, không chỉ là vứt bỏ đi ích lợi, còn phải thần phục người khác!

Làm sao có thể từ bỏ?

Không thể nào từ bỏ!

Lần này, chỉ có thể chiến một trận!

Phải chiến, không tiếc bất kì giá nào!

Một lát sau, Tinh Chủ quay người rời đi.

Mà phía dưới, vô số người còn đang kêu gào.

Đằng xa, trên một ngọn núi, Diệp Huyền và Mạc Tà nhìn đám người phía dưới đang gân cổ kêu gào.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Những người này, đều là loại chỉ giỏi đánh bằng mồm thôi.

Mạc Tà khẽ gật đầu:

- Chung quy có một vài người, luôn cảm thấy mình cực kì cực kì lợi hại, nhưng lúc gặp việc rồi, lại nhát gan sợ hãi.

Diệp Huyền cười nói:

- Nói cho rõ ra, thì bọn hắn ngoại trừ dùng miệng để đối kháng với bên ngoài, thì cũng chẳng làm được gì khác hơn cả.

Mạc Tà nhìn về phía Diệp Huyền:

- Diệp huynh, dự định sau này thế nào?

Diệp Huyền nói khẽ:

- Nhún nhường, yên lặng quan sát kỳ biến.

Mạc Tà gật đầu:

- Hiểu. Ngươi khẳng định là lại muốn ra chủ ý xấu xa gì rồi!

Diệp Huyền:

“…”

Mạc Tà ngẩng đầu nhìn về phía xa cuối chân trời:

- Thần Quốc, rốt cuộc mạnh đến cỡ nào đây?

Diệp Huyền nhìn về phía Thần Quốc, nói khẽ:

- Không biết. . .. nhưng việc này đã không còn liên quan gì với chúng ta . Đi thôi, đi tu luyện.

Rất nhanh, hai người rời đi.

. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận