Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 567: Kiếm Thế

Một bên, một lão giả khẽ gật:

- Người này tâm tính không tệ, chỉ có tính tình là táo bạo, cần rèn luyện một phen.

Nói tới đây, lão nhìn sang Đại trưởng lão:

- Còn một chuyện, gần đây quanh Đạo Nhất học viện ta xuất hiện một số cường giả, có điều những người này ẩn núp, nếu như ta không đoán sai, khả năng đều là vì Diệp Huyền mà tới!

Đại trưởng lão trầm giọng:

- Là thế lực nào?

Lão giả lắc đầu:

- Không biết, bọn hắn ẩn thân, nên cũng không tra được.

Nguyên Sư trầm giọng:



Đại trưởng lão lắc đầu:

Đại trưởng lão nhìn ra ngoài điện, không biết nghĩ gì.

Nguyên Sư đột nhiên nói:

Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền rời Đạo Nhất học viện, đi tới Nhai sơn.

Đại trưởng lão hơi chút trầm mặc, sau đó nói:

Diệp Huyền rời đại điện, ngẩng đầu nhìn chân trời, tới giờ hắn vẫn chưa liên hệ với Linh nhi cùng An Lan Tú, bởi hắn phát hiện, Đạo Nhất học viện, có chút ngấp nghé với Giới Ngục tháp của hắn.

- Hiện người ngoài đều nghĩ, món chí bảo kia đang trong tay Đạo Nhất học viện ta… cá nhân ta cảm thấy, hẳn nên để Diệp Huyền này rời đi.

- Thời gian tới chú ý hơn một chút.

- Còn trong tay Diệp Huyền kia? Nhưng lúc trước Đại trưởng lão ngươi…

- Trở về!

- Coi như hắn rời đi, người khác cũng sẽ nghĩ món chí bảo kia trong tay Đạo Nhất học viện ta, mà vấn đề là, món chí bảo kia cũng không trong tay Đạo Nhất học viện.

Âm thanh của đại thần tầng hai!

Một hồi sau, Diệp Huyền lắc đầu, hiện tại hắn cũng chỉ có tới tới đâu hay tới đó.

Mà Diệp Huyền vừa đi, một thanh âm liền vang lên trong đầu hắn:

Diệp Huyền có chút không hiểu:

- Cảm nhận bốn phía xem!

Nghe vậy, Diệp Huyền liền ngưng trọng, hắn không phát hiện, có nghĩa là thực lực đối phương hơn xa hắn!

- Vì sao?

Đại thần tầng hai lãnh đạm:

Diệp Huyền hơi nhíu mày:

Sắc mặt Diệp Huyền lạnh xuống, tuyệt đối không phải tới để bảo hộ hắn.

Đại trưởng lão!

- Sáu người, một người trong đó là người quen của ngươi, chính là lão đầu trong điện kia!

Đại thần tầng hai lãnh đạm nói:

Không chút do dự, lập tức lui lại Đạo Nhất thành.

Trong thành, Diệp Huyền trầm giọng:

- Đại thần, có bao nhiêu người đi theo ta?

Diệp Huyền đứng tại chỗ, cảm nhận một hồi, nhưng lại không phát hiện bất cứ điều gì.

- Ngươi không cảm nhận được, chứng minh điều gì?

Đại thần tầng hai nói:

- Không có ai!

Tại chỗ, Diệp Huyền đứng hồi lâu, một hồi sau lại hơi nhếch miệng.

Nửa khắc sau, Diệp Huyền rời Đạo Nhất thành, có điều hắn cũng không đi xa, rất nhanh, một lão giả mặc hôi bào xuất hiện trước mặt hắn.

Lão giả mặc hôi bào nhìn qua Diệp Huyền, đang muốn nói, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Ngươi tới vì món chí bảo kia?

Lão giả mặc hôi bào hơi ngẩn người, Diệp Huyền lại nói:

- Ngươi tới chậm!

Lão giả mặc hôi bào nhíu mày:

- Có ý gì?

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

Diệp Huyền xoay người chạy, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã chạy tới Đạo Nhất thành.

- Ta không tin ngươi!

Một hồi sau, lão giả lại nhìn Diệp Huyền:

Nhìn thấy cảnh này, thần sắc lão giả mặc hôi bào liền trầm xuống.

Không có, không có bất cứ thứ gì đặc biệt!

Lão giả mặc hôi bào nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng, một đạo thần thức quét lên người Diệp Huyền, Diệp Huyền cũng không phản kháng, rất nhanh, trong ngoài Diệp Huyền đều bị nhìn qua một lượt, thậm chí cả trong nạp giới.

- Chí bảo như thế, ngươi có thể dễ dàng đưa ra sao? Hơn nữa, nếu đã cho người khác, đối phương sao có thể để mạng lại cho ngươi.

Diệp Huyền thấp giọng thở dài:

- Cũng bởi bảo vật này quá trọng yếu, cho nên ta mới đưa ra. Thực lực hiện tại của ta quá yếu, cho nên vật này tới ta không phải phúc, mà là họa. Nếu ngươi không tin, vậy xuất thủ đi.

Lão giả mặc hôi bào nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nói:

- Trong tay Đạo Nhất học viện?

Diệp Huyền yên lặng.

Sắc mặt lão giả dần lạnh xuống:

- Có phải thế không?

Diệp Huyền không nói.

Lão giả mặc hôi bào cười lạnh:

- Vì sao không tin?

Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi cho rằng ta sẽ tin?

Lão giả mặc hôi bào nheo mắt:

- Món chí bảo kia đã rơi vào trong tay người khác, cho nên, ngươi tới chậm.

Lão giả mặc hôi bào sửng sốt.

Chạy?

Lão giả mặc hôi bào có chút khó coi, lạnh lùng nhìn qua Đạo Nhất thành:

- Để xem ngươi có thể trốn bao lâu!

Thanh âm vừa dứt, lão lại biến mất không thấy.

Trong thành.

Diệp Huyền lắc đầu thở dài, đám cường giả này, không dễ lừa gạt!

Đứng trong góc tường, Diệp Huyền trầm tư.

Kỳ thực, hắn biết những người này đều đoán Giới Ngục tháp đã rơi vào trong tay Đạo Nhất học viện, chẳng qua lại không dám quanh minh chính đại tìm Đạo Nhất học viện, nhưng lại dám tìm hắn!

Bởi vậy, chiêu di chuyển mục tiêu cừu hận này, căn bản không có tác dụng, những người này sẽ không bỏ qua hắn!

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền trầm giọng:

- Đại thần, có thể hỗ trợ đánh một trận không?

- Không thể!

Đại thần tầng hai quả quyết.

- Vì sao?

Diệp Huyền có chút không hiểu.

Đại thần tầng hai lãnh đạm:

- Khôi phục nguyên khí!

Diệp Huyền cười khổ.

Đại thần tầng hai không thể xuất thủ, tầng bốn cũng không thể xuất thủ… chỉ có thể dựa vào bản thân!

Mà bản thân hắn, không đánh lại người ta!

Đánh không phải, vậy phải dùng trí!

Đúng lúc này, đại thần tầng hai đột nhiên nói:

- Trên tháp có ba thanh kiếm, chuôi bên phải nhất, ngươi có thể mượn dùng một chút.

Nghe vậy, Diệp Huyền hơi sửng sốt, rất nhanh liền vội hỏi:

- Mượn dùng? Kiếm kia không phải dùng để trấn áp tháp này sao?

Đại thần tầng hai lãnh đạm:

- Tháp này đã có nàng hóa kiếm quang trấn áp, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì. Bởi vậy ngươi có thể mượn dùng một chút. Đương nhiên, với thực lực hiện tại của ngươi, ngươi cũng không thể thôi động kiếm này!

Diệp Huyền trầm giọng:

- Đại thần, ngươi đừng có hố ta, nếu ta rút kiếm, tháp này mà sụp…

- Cút!

Đại thần tầng hai đột nhiên gầm thét.

Diệp Huyền ngượng ngùng:

- Đừng nóng đừng nóng, là ta nói sai!

Đại thần không tiếp tục nói nữa.

Diệp Huyền lợi dụng Hỗn Độn chi khí ẩn thân, sau đó tìm một chỗ không người, tiến vào trong Giới Ngục tháp.

Lập tức tới đỉnh tháp, trước mặt có ba thanh kiếm, ba thanh kiếm tản ra ba hơi thở khác nhau.

Ánh mắt hắn lập tức nhìn chuôi kiếm bên phải, nhìn kiếm này, Diệp Huyền hơi chút do dự, tay phải đặt lên chuôi kiếm.

Kiếm khẽ rung lên, mà cùng đó, còn có cả Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền rút nhẹ, kiếm trực tiếp bị rút ra.

Rất nhẹ nhàng!

Diệp Huyền cũng có chút kinh ngạc, bởi thực sự quá dễ dàng!

Đúng lúc này, kiếm khẽ rung lên, một tiếng kiếm minh nhẹ nhẹ vang vọng, một cỗ vô hình kiếm thế áp xuống, kiếm thế vừa hiện, thân thể Diệp Huyền trực tiếp nứt ra!

Diệp Huyền thầm hoảng hốt, vội cắm kiếm trở lại!

Kiếm vừa hạ, kiếm thế lập tức biến mất.

Diệp Huyền thở dài một hơi, tâm cảnh hắn như sóng triều quay động!

Vừa rồi, trong nháy mắt cầm kiếm, hắn cảm thấy thân thể như bị rút khô.

Vô lực!

Thực sự vô lực!

Trừ đó ra, cỗ kiếm thế kia mạnh tới mức, ngay cả hắn cũng không thể chịu nổi!

Cái gọi là thiên địa chi uy, còn không bằng kiếm này chi thế!

Thực khủng khiếp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận