Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3112: Xuất quan rồi

Diệp Huyền dẫn theo Tiểu Mộ đi cùng.

Không lâu sau, ba người đã tới trước một cung điện.

Diệp Huyền đã từng tới chỗ này rồi.

Năm đó Đạo Nhất từng nói ở đây có hai người đi theo Diệp Thần.

Đó là A Tị Đạo kiếm giả!

Mục Thánh đao giả!

Đạo Nhất dẫn hắn và A Mục tới trước mặt A Tị Đạo kiếm giả rồi nhẹ giọng nói: "Ngươi có biết tại sao ngày xưa ta không cho ngươi đánh thức bọn họ không?"

Diệp Huyền lắc đầu.

Diệp Huyền nhìn về phía A Tị Đạo kiếm giả: "Tỉnh lại!"

Một khắc này, vậy mà Diệp Huyền lại cảm giác được một luồng uy áp lớn mạnh!

Diệp Huyền hỏi: "Đánh thức kiểu gì?"

Đột nhiên pho tượng nứt vỡ, ngay sau đó, một nam tử cầm kiếm xuất hiện ngay trước mặt Diệp Huyền.

Đạo Nhất gật đầu: "Không chỉ đơn giản là ý cảnh thôi đây mà còn là Ý cảnh đỉnh phong nữa đấy, bọn họ chính là những người đi theo chủ nhân sớm nhất. Nếu ta đoán không lầm thì chắc hẳn năm đó, bọn họ đã đi theo chủ nhân rời khỏi Vĩnh Sinh Giới!"

Diệp Huyền liếc mắt nhìn hắn ta, đối phương không gọi chủ nhân mà lại gọi thế tử, rất dễ nhận thấy đây chính là người mà Diệp Thần đã dẫn ra khỏi Diệp tộc vào năm đó.

Đạo Nhất cười bảo: "Vì bọn họ quả thật rất mạnh!"

A Tị Đạo kiếm giả nhìn hắn mà trong mắt hiện ra vẻ hoang mang nhưng rất nhanh hắn ta đã phát hiện ra gì đó, sau đó hắn ta lập tức quỳ một gối xuống, run rẩy nói: "Thuộc hạ tham kiến thế tử!"

Nói rồi, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Đánh thức hắn ta đi!"

Diệp Huyền hỏi: "Ý cảnh?"

Ầm!

A Tị Đạo kiếm giả đứng dậy, hắn ta nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt phức tạp: "Thế tử..."

Đạo Nhất cười nói: "Nói một câu tỉnh lại là được!"

Diệp Huyền hỏi: "Ngươi có bằng lòng tiếp tục đi theo ta không?"

Thế tử!

Diệp Huyền bảo: "Đứng dậy đi."

Mục Thánh đao giả!

Ầm!

Rất lâu sau, nàng lắc đầu: "Vẫn chưa thức tỉnh!"

Diệp Huyền gật đầu rồi đi về phía đằng xa, rất nhanh hắn đã tới trước mặt Mục Thánh đao giả kia.

Nói rồi, hắn quay người rời đi.

A Tị Đạo lập tức đáp: "Thuộc hạ bằng lòng đi theo thế tử đời đời kiếp kiếp!"

Diệp Huyền nhìn về phía nàng, Đạo Nhất thì lại nhìn về phía Mục Thánh đao giả: "Mục Thánh, chủ nhân muốn đánh Vĩnh Sinh Giới!"

Lúc này, đột nhiên Đạo Nhất lại cười nói: "Chờ đã!"

Hắn sẽ không cưỡng cầu.

Diệp Huyền nhìn pho tượng: "Tỉnh lại!"

Diệp Huyền hỏi: "Có bằng lòng tiếp tục đi theo ta không?"

Mục Thánh đao giả lại lắc đầu: "Hiện giờ ngươi không phải là thế tử!"

Diệp Huyền gật đầu: "Cáo từ!"

Pho tượng trực tiếp nứt vỡ, một nữ tử cụt tay chậm rãi bước ra ngoài!

Mục Thánh đao giả cũng đang nhìn hắn, không nói gì hết.

Diệp Huyền nhìn về phía nàng mà không nói gì cả.

Ngay khi trông thấy Diệp Huyền, Mục Thánh đao giả hơi sững sờ.

Diệp Huyền: "..."

Nghe được lời của Đạo Nhất, con ngươi của Mục Thánh đao giả chợt co rút, nàng nhìn về phía Diệp Huyền rồi run rẩy hỏi: "Thật sao?"

Diệp Huyền đang định lên tiếng thì Đao Nhất lại xen vào: "Chủ nhân, phần nhân quả Vĩnh Sinh Giới này không phải là thứ mà ngươi chạy trốn thì có thể cắt đứt được đâu, tin ta đi, sớm muộn gì rắc rối này cũng tới tìm ngươi thôi, bởi vì Diệp tộc chắc chắn sẽ không để cho ngươi sống."

Diệp Huyền nhìn về phía Mục Thánh đao giả: "Nếu ta không quay về Vĩnh Sinh Giới thì ngươi sẽ không đi theo ta, đúng không?"

Mục Thánh đao giả im lặng.

Diệp Huyền cười bảo: "Ta không cưỡng ép ngươi."

Nói rồi, hắn nhìn về phía Đạo Nhất: "Chúng ta đi thôi!"

Đạo Nhất gật nhẹ đầu.

Một nhóm người rời đi.

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Nguyệt Nha im lặng một lúc rồi nhẹ giọng bảo: "Mong rằng nữ tử váy trắng kia đừng quá mạnh..."

Xuất quan rồi!

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh Nguyệt Nha: "Tộc trưởng đã xuất quan rồi!"

Chỉ biết được kẻ giết người chính là bạch phát nữ tử.

Nàng không biết, bởi vì những người giả Dị Duy tộc đi theo Tư Cảnh khi ấy hoàn toàn không dám lại gần bọn họ.

Mục Thánh đao giả nhìn hắn rất lâu sau đó chậm rãi quỳ một gối xuống: "Ta bằng lòng đi theo ngươi."

Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Yên tâm, năm đó Diệp Thần nhân từ nhưng Diệp Huyền ta chắc chắn sẽ không, ai đánh ta thì ta giết kẻ đó!"

Đạo Nhất lại nói: "Cũng nên cho yêu thú kia ra ngoài rồi!"

Một lúc sau, một nhóm người rời đi. ...

Dị Duy Giới.

Trên một đỉnh núi nào đó, Nguyệt Nha nhìn quyển trục trong tay mà thật lâu không nói được gì.

Tư Cảnh đã chết rồi!

Nhưng không phải bị nữ tử váy trắng giết mà là bị một bạch phát nữ tử giết!

Bạch phát nữ tử là ai?

Diệp Huyền cười bảo: "Sau này sẽ không nữa!"

Mục Thánh đao giả nhìn hắn: "Năm ấy ngươi quá yếu đuối!"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta biết!"

Mục Thánh đao giả lắc đầu: "Thế tử, năm ấy ngươi đã rời khỏi Vĩnh Sinh Giới nhưng kết quả thì sao? Bọn họ có bỏ qua cho ngươi không? Không hề! Bây giờ ngươi đã luân hồi chuyển thế rồi nhưng bọn họ vẫn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."

Diệp Huyền quay người nhìn về phía nàng.

Mục Thánh đao giả đột nhiên gọi: "Thế tử!"

Một nhóm người Diệp Huyền trở về bên hồ, mà lúc này, Diệp Huyền phát hiện ra Sơn Lâm và bạch quần nữ tử đã đạt đến Ý cảnh!

Hai người họ đều là những người có được đại đao nguyên tinh từ tay Diệp Huyền sớm nhất!

Trông thấy hắn, Sơn Lâm cười ha ha: "Diệp thiếu, ta đã đạt đến Ý cảnh rồi!"

Diệp Huyền liếc mắt quan sát hắn ta rồi cười bảo: "Chúc mừng nhé!"

Sơn Lâm vội vàng ôm quyền: "Đều là nhờ Diệp thiếu đã nâng đỡ cả!"

Diệp Huyền nở nụ cười sau đó lại nhìn về phía bạch quần nữ tử, bạch quần nữ tử gật nhẹ đầu: "Đa tạ!"

Diệp Huyền nhìn nàng ta: "Bây giờ đã đạt đến Ý cảnh rồi, có suy nghĩ gì không?"

Bạch quần nữ tử lắc đầu: "Không có suy nghĩ gì khác."

Diệp Huyền chớp mắt: "Ngươi đã là cường giả Ý cảnh rồi, thật sự cam tâm tình nguyện đi theo ta sao?"

Bạch quần nữ tử liếc mắt nhìn hắn: "Khỏi cần thăm dò ta, cho dù ta đã đến đạt đến Ý cảnh cũng không đánh lại được ngươi, hơn nữa, bên cạnh ngươi cũng có không ít cường giả Ý cảnh!"

Diệp Huyền gật nhẹ đầu: "Vậy thì yên tâm giúp ta dẫn dắt người khác đi!"

Nói rồi, hắn quay đầu liếc mắt nhìn mấy cường giả ngụy Ý cảnh ở bên hồ kia: "Bắt đầu từ bây giờ, mấy người các ngươi sẽ thuộc quyền quản lý của hai người bọn họ, nếu có người nào hai lòng thì có thể trực tiếp chém chết!"

Nói rồi, hắn búng ngón tay, hai chiếc nạp giới lần lượt rơi xuống trước mặt Sơn Lâm và bạch quần nữ tử.

Hai người liếc mắt nhìn nạp giới, sau đó sắc mặt chợt thay đổi.

Vậy mà bên trong mỗi một nạp giới lại có năm mươi miếng đại đạo nguyên tinh!

Sơn Lâm vội vàng cất nạp giới đi sau đó cung kính hành lễ: "Sơn Lâm xin thề sẽ đi theo Diệp thiếu đến chết!"

Diệp Huyền cười bảo: "Sau này lợi ích sẽ không thiếu phần của ngươi."

Sơn Lâm cười ha ha: "Ta hiểu."

Diệp Huyền vỗ nhẹ lên cánh tay hắn ta: "Nhớ kỹ, Ý cảnh chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi, phải nhìn xa hơn một chút."

Ý cảnh chỉ là con kiến!

Đám người Đạo Nhất liếc mắt nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt dần trở nên hơi kỳ quái!

Sơn Lâm chớp mắt: "Diệp thiếu, hình như Ý cảnh cũng đâu yếu cho lắm... đương nhiên ta biết ở trong mắt Diệp thiếu, Ý cảnh hoàn toàn không tính là gì cả!"

Diệp Huyền cười hỏi: "Hay là luận bàn tí nhé?"

Sơn Lâm vội vàng lắc đầu: "Không không, không dám luận bàn với Diệp thiếu!"

Diệp Huyền cười ha ha: "Không sao, ngươi tiếp một đường kiếm của ta là được!"

Sơn Lâm hơi chần chừ sau đó vẫn đáp: "Được!"

Thật ra hắn ta cũng muốn xem thử thực lực của Diệp Huyền!

Không chỉ hắn ta muốn xem mà những cường giả ngụy Ý cảnh có mặt ở đó cũng muốn xem.

Diệp Huyền nhìn Sơn Lâm: "Đã chuẩn bị xong chưa?"

Sơn Lâm gật đầu: "Mời Diệp thiếu ra tay!"

Đột nhiên Diệp Huyền rút kiếm chém một nhát.

Một trăm ba mươi đường Bạt Kiếm Thuật xếp chồng!

Một lần ra tay này không hề giữ lại chút sức nào cả!

Trong nháy mắt Diệp Huyền xuất kiếm, sắc mặt Sơn Lâm lập tức thay đổi, hai tay vội siết chặt thành quyền sau đó đấm về phía trước.

Ầm!

Ở trong mắt tất cả mọi người thì cả người Sơn Lâm trực tiếp bay đi, một lần này bay tít tận về phía cuối chân trời luôn!

Tất cả những người có mặt ở đó đều sững sờ!

Thế là bại rồi ấy hả?

Lúc này, Sơn Lâm lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nhưng bây giờ có thể nói là hắn ta thảm không thể tả nổi!

Hai cánh tay đã bị chém đứt, toàn thân thì nát tươm như xơ mướp!

Nhục thân cũng suýt chút nữa thì mất luôn!

Sơn Lâm nhìn Diệp Huyền và cười khổ: "Diệp thiếu, ngươi ra tay cũng tàn nhẫn quá rồi đó!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Ta mới dùng có ba thành sức mạnh... ôi, là lỗi của ta, ngươi không sao chứ?"

Ba thành sức mạnh!

Vẻ mặt của Sơn Lâm lập tức cứng ngắc.

Mấy cường giả ngụy Ý cảnh có mặt ở đó đều đã trợn tròn mắt, há hốc mồm.

Mới dùng có ba thành sức mạnh thôi sao?

Lúc này, Diệp Huyền liếc mắt nhìn một đám người: "Mọi người chăm chỉ tu luyện nhé."

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Sơn Lâm: "Ý cảnh chẳng qua mới chỉ là khởi đầu mà thôi, cố lên!"

Sau đó hắn dẫn đám người Đạo Nhất đi về phía xa.

Sơn Lâm thì đã hóa đá ngay tại chỗ.

Hắn ta có hơi bị đả kích rồi đấy!

Vậy mà mình lại bị một Nhập Thần cảnh đánh bại chỉ với một nhát kiếm!

Lúc này, bạch quần nữ tử ở bên cạnh hắn ta đột nhiên nói: "Sơn Lâm, ngươi tu luyện đến bây giờ tổng cộng đã mất bao nhiêu lâu?"

Sơn Lâm cười khổ: "Mười chín vạn năm đấy!"

Bạch quần nữ tử gật nhẹ đầu với vẻ hơi đăm chiêu: "Diệp thiếu mới tu luyện được hơn hai mươi năm thôi..."

"Phụt!"

Sơn Lâm trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi sau đó cả người đổ rầm xuống đất... ...

Đám cường giả ngụy Ý cảnh có mặt ở đó cũng nghe được lời của bạch quần nữ tử và đều rơi vào trầm tư.

Hơn hai mươi năm!

Diệp thiếu này mới tu luyện hơn hai mươi năm thôi!

Đúng lúc này, đột nhiên bạch quần nữ tử liếc mắt nhìn mọi người: "Mọi người cứ yên tâm tu luyện đi, chớ có đoán mò về thân phận của Diệp thiếu, nếu Diệp thiếu đã không nói vậy chúng ta cứ coi hắn như một người bình thường là được!"

Mọi người đều cạn lời.

Đây là người bình thường ấy hả?

Một người bình thường tu luyện hai mươi mấy năm còn lợi hại hơn cả một người đã tu luyện mười mấy vạn năm!

Con mẹ nó chứ, đây rõ ràng là một nhị đại gia rồi!

Chuyện này còn cần phải đoán nữa sao?

Lúc này, mọi người đã có thêm vài phần kính sợ Diệp Huyền!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận