Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1629: Xem ra ngươi vẫn chưa biết vị trí của mình

Trương Văn Tú nhìn chằm chằm bạch y nam tử: “Ngươi muốn mượn đao giết người sao?”

Bạch y nam tử gật đầu: “Phải!”

Trương Văn Tú nói: “Vì sao không tự mình giết? Nếu ngươi và người phía sau ngươi ra tay, ta tin ngươi rất có cơ hội giết chết được hắn và tiểu nữ hài kia, không phải sao?”

Bạch y nam tử liếc mắt nhìn về hướng nào đó, không nói gì rồi xoay người rời đi.

Sau khi bạch y nam tử rời đi, nữ phu tử đột nhiên nói: “Chắc chắn hắn ta kiêng kỵ nữ tử váy trắng!”

Kiêng kỵ nữ tử váy trắng?

Trương Văn Tú quay đầu nhìn phu tử: “Kiêng kỵ vậy sao còn phải động thủ với hắn?”

Nữ phu tử khẽ nói: “Hẳn ta không thể không động! Mà theo ta thấy, chắc chắn hắn ta cũng không phải thật muốn lấy tòa thư ốc.”

Vừa nói nàng vừa nhìn chân trời xa xa, khẽ nói: “Xem ra hắn ta muốn lợi dụng hai cấm địa để đối kháng với nữ tử váy trắng.”

Ngũ Duy vũ trụ bây giờ thật sự loạn như mớ bòng bong.

Trương Văn Tú nói: “Hai cấm địa!”

Nữ phu tử gật đầu.

Trương Văn Tú trầm giọng nói: “Hai người bọn họ đi đâu?”

Vì trực giác nói cho nàng biết chắc chắn có chuyện không hay sắp xảy ra.

Trương Văn Tú híp mắt lại: “Ý của ngươi là hắn ta có mưu đồ khác?”

Những người và dị thú từ thời trước đều xuất hiện, hiện đang ở Ngũ Duy vũ trụ khiến vũng nước này rất sâu.

Nữ phu tử mặt không chút thay đổi: “Hắn muốn mượn đao giết người, mà ở Ngũ Duy vũ trụ này cũng chỉ có hai nơi có thể đủ giết hai người bọn họ!”

Nữ phu tử lắc đầu: “Không biết, trực giác nói cho ta biết, chắc chắn hắn ta cũng không phải thật muốn lấy tòa thư ốc.”

Trương Văn Tú trầm mặc một lát rồi nói: “Từ sau khi tên đó mang theo Giới Ngục tháp xuất hiện, Ngũ Duy vũ trụ này đã không giống như trước.”

“Hắn” dĩ nhiên là nói Diệp Huyền.

Nữ phu tử gật đầu: “Ừ.”

Nữ phu tử cười nói: “Lo lắng cái gì? Có gì phải lo lắng?”

Nữ phu tử lộ ra một chút lo lắng.

Đột nhiên Trương Văn Tú nói: “Hình như ngươi không lo lắng cho hắn lắm!”



Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Nguyên Thiên khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ cứ buông tha cho bọn họ như vậy sao?”

Trương Văn Tú hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Thấy được cảnh này, tông chủ Vô Địch tông Trần Độc Cô bên cạnh nhất thời biến sắc.

Trương Văn Tú nhìn nữ phu tử, nữ phu tử hỏi ngược lại: “Hình như ngươi rất lo lắng cho hắn?”

Trần Độc Cô cũng cực kỳ tò mò, thực lực đối phương quá khủng bố.

Bạch y nam tử trước mắt này đến tột cùng là ai?

Vì người động thủ đã biến mất, mà hắn ta lại không thể cảm nhận được đối phương.

Nữ phu tử lắc đầu: “Không có vấn đề gì! Ngươi cũng đừng quá lo, vì người da mặt dày cũng không dễ chết như vậy, ta và ngươi hãy đột phá Luân Hồi cảnh đi, bằng không sau này đánh nhau chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.”

Bạch y nam tử nhìn Nguyên Thiên: “Xem ra ngươi vẫn chưa biết vị trí của mình!”

Lời hắn ta vừa dứt, một bóng đen đột nhiên xuất hiện phía sau Nguyên Thiên, Nguyên Thiên chợt thay đổi sắc mặt, vừa muốn xuất thủ nhưng hắn lại kinh hãi phát hiện không có cách nào ra tay!

Vì hai tay hắn ta đã bị chém tới tận gốc!

Trương Văn Tú nhìn xa xa, im lặng nhưng trong mắt nàng có một chút lo lắng.

Bạch y nam tử mở mắt ra: “Diệt một Phù Văn tông và một Vạn Duy thư viện có ý nghĩa gì? Ngươi có thể có được toà thư ốc sao? Ngươi có thể giải quyết vấn đề thực sự sao?”

Lúc này, Nguyên Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt bạch y nam tử, trầm giọng nói: “Các hạ, hiện tại là thời điểm tốt nhất để chúng ta tiêu diệt Vạn Duy thư viện và Phù Văn tông!”

Một bên khác, bạch y nam tử đứng ở trên một đám mây, hắn ta ngồi xếp bằng trên tầng mây, thân thể bắt đầu khôi phục từng chút một.

Trong số những người hắn ta quen biết, cũng sợ chỉ có mình Đệ Cửu mới có thể đánh bại đối phương.

Bạch y nam tử nhìn Nguyên Thiên: “Ngày đó ta cứu Phệ Linh tộc ngươi, ngươi nên biết ơn trong lòng.”

Lúc trước, nếu không phải hắn ta báo cho Phệ Linh tộc lui đi, lấy thực lực của Diệp Huyền và Thiên Mạch giả bây giờ hoàn toàn có thể tiêu diệt toàn bộ Phệ Linh tộc!

Nguyên Thiên liếc nhìn bạch y nam tử rồi nói: “Vừa rồi đã mạo phạm nhiều, kính xin các hạ thứ lỗi!”

Bạch y nam tử cười nói: “Đừng ấm ức, cũng đừng oán trách, vì Phệ Linh tộc ngươi không có tư cách, hiểu chưa?”

Nguyên Thiên hơi gật đầu: “Hiểu rồi.”

Bạch y nam tử quay đầu nhìn xa, khẽ nói: “Ngươi làm tộc trưởng, ánh mắt phải nhìn xa một chút. Chuyện này Trần tông chủ làm rất tốt!”

Trần Độc Cô nói: “Các hạ, vì sao Diệp Huyền lại có nhiều kỳ ngộ ở Vĩnh Sinh chi địa như vậy?”

Bạch y nam tử khẽ nói: “Đây cũng là điều ta tò mò, Dị Thú kinh hẳn cũng biết. Có điều, nàng ta không nói với ta. Mà hiện tại ta cũng không nên đối địch với nàng ta, nếu nữ nhân đó hoàn toàn khôi phục thì cũng cực kỳ cường đại!”

Trần Độc Cô nói: “Các hạ đang tống Diệp Huyền đến một trong hai cấm địa sao?”

Bạch y nam tử gật đầu: “Phải!”

Trần Độc Cô trầm giọng nói: “Các hạ muốn mượn đao giết người, để cấm địa đối kháng với nữ tử váy trắng, nhưng các hạ không sợ Diệp Huyền có được kỳ ngộ lần nữa hay sao?”

Bạch y nam tử khẽ nói: “Ta thật sự không tin vận khí của một người sẽ nghịch thiên như thế!”

Trần Độc Cô do dự một chút rồi nói: “Người khác có lẽ không có, nhưng Diệp Huyền này nói không chừng lại có! Tên này...”

Bạch y nam tử cười nói: “Nếu hắn may mắn như vậy thì ta nhận thua!”

Nói rồi hắn ta chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này, đột nhiên Trần Độc Cô nói: “Các hạ cũng không chắc chắn có thể chiến thắng nữ tử váy trắng sao?”

Nữ tử váy trắng!

Bạch y nam tử mở mắt ra, hắn ta cúi đầu nhìn xuống, khẽ nói: “Nhiều nhất là tỷ lệ ba bảy, ta ba, nàng ta bảy!”

Nghe vậy, hai người Trần Độc Cô trầm mặt xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận