Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1088: Sau lưng các ngươi còn thần điện đúng không?

Lão giả bạch y nhẹ giọng nói: “Năm đó, ở đây có một siêu thế lực!”

Lão giả hắc y hỏi: “Kiếm tông sao?”

Lão giả bạch y gật đầu: “Kiếm tông! Rất mạnh!”

Lão giả hắc y trầm giọng nói: “Hình như tôn giả rất hiểu về tông môn này!”

Lão giả bạch y gật đầu: “Chỉ có tốp người già nhất mới biết tông môn này đáng sợ bao nhiêu! Năm đó Kiếm tông vừa ra kiếm phong, ai dám giao tranh?”

Lão giả hắc y nói: “Vậy Hiên viên gia và Kiếm tông có nguồn gốc thế nào?”

Lão giả bạch y cười xùy một tiếng: “Chẳng qua chỉ là may mắn nhận được một cơ duyên mà thôi.”

Nói đến đây hình như hắn ta nghĩ đến gì đó, hơi nhíu mày lại: “Chẳng qua, thanh kiếm đó cũng hơi đặc biệt.”

Bốn người Diệp Huyền tới bên dưới chân núi Nhai sơn, đứng ở chân núi nhìn lên hoàn toàn không thể thấy được đỉnh núi vì nó quá cao!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, hắn hơi tò mò, tò mò về Kiếm tông trên ở Nhai sơn này.

Chính là bốn người Diệp Huyền!

Kiếm tông!

Nói đến đây, hắn ta chợt nhìn xuống dưới: “Bọn họ tới rồi!”

Nói xong, hắn trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang lao vút lên trời.

“Thần kiếm?” Lão giả hắc y hỏi.

Kiếm tông này có liên quan gì đến Kiếm tông ở Hỗn Độn vũ trụ đó không?

Bên dưới cách không xa, một nam tử ngự kiếm bay tới, bên cạnh nam tử còn có một nam hai nữ!

Lão giả bạch y gật đầu: “Kiếm này ở trên đỉnh Nhai sơn sợ là sẽ có hiệu quả kỳ diệu…”

Đã lọt thẳng vào tầng mây rồi!

Chưa đến một lúc, bốn người Diệp Huyền đã lên đến đỉnh Nhai sơn.

Trên đỉnh Nhai sơn!

Mà trên đỉnh núi, mây mù lượn lờ giống như tiên cảnh.

Sau một lúc, Diệp Huyền nhẹ giọng nói: “Chúng ta lên trên đi!”

Sau lưng hắn, ba người An Lan Tú cũng theo sát phía sau.

Là pho tượng của nam tử thanh sam kia!

Diệp Huyền nhìn vào bên trong cửa lớn, trước đại điện đó có một pho tượng đứng sừng sững!

Hắn cũng nhận ra đứa trẻ này!

Không lâu sau, bốn người Diệp Huyền đã tới trước cung điện, phía trên cửa đá của cung điện này khắc hai chữ lớn màu đen: Kiếm tông!

Tại sao nhiều Kiếm tông như vậy đều có pho tượng của nam tử thanh sam này?

Diệp Huyền đi về phía xa, có thể tùy tiện tìm thấy một vài tàn kiếm ở hai bên chung quanh. Mà cách trăm trượng phía trước có một cung điện màu đen, trên bầu trời cung điện còn có một thanh kiếm đá treo ngược!

Diệp Huyền cười bảo: “Là nàng ta!”

Lúc này, đột nhiên Tiểu Linh Nhi xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nàng chỉ vào đứa trẻ trên vai nam tử thanh sam.

Rốt cuộc nam tử thanh sam này có thân phận gì?

Kiếm tông!

Chính là đứa trẻ đã xuất hiện giúp Tiểu Linh Nhi ngày trước!

Đứa trẻ này và nam tử thanh sam cùng một nhóm!

Ánh mắt của Diệp Huyền rơi lên người nam tử thanh sam, trong lòng hắn tràn đầy sự tò mò.

Nhìn thấy pho tượng này, hắn lập tức sững sờ bởi vì hắn nhận ra nó!

Diệp Huyền đẩy nhanh bước chân, hắn đi đến trước mặt pho tượng của nam tử thanh sam kia, nam tử thanh sam nhìn phía trước, có một đứa trẻ màu trắng ngồi trên bả vai hắn ta!

Quả nhiên có liên quan đến Kiếm tông ở Hỗn Độn vũ trụ!

Lại là hắn ta!

Tiểu Linh Nhi cũng quan sát đứa trẻ đó với vẻ tò mò, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười bảo: “Sau này sẽ có cơ hội gặp mặt!”

Tiểu Linh Nhi gật cái đầu nhỏ, sau đó trở về Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền nhìn về phía bội kiếm bên hông nam tử thanh sam, hắn cũng hiểu rõ thanh kiếm này nốt, chính là kiếm trên đỉnh tháp!

Rõ ràng nam tử thanh sam này đã từng là một trong những người bị trọng thương trong Giới Ngục tháp!

Sau khi Diệp Huyền im lặng một lúc, hắn đi về phía đại điện, rất nhanh, hắn và ba người An Lan Tú đã vào trong đại điện, bên trong đại điện trống huơ trống hoác!

Chẳng qua trong này lại rất sạch sẽ, rất dễ nhận thấy có người thường xuyên dọn dẹp nơi này!

Diệp Huyền cười hỏi: “Sao vậy, còn không ra ngoài sao?”

Vừa dứt lời, đột nhiên có bốn người xuất hiện trước mặt hắn.

Người dẫn đầu là một lão giả lưng còng, trong tay lão giả cầm một thanh kiếm màu vàng kim, hắn ta nhìn Diệp Huyền với ánh mắt bình tĩnh.

Bên cạnh lão giả lưng còng còn có một lão giả hắc y, người này chính là lão tổ của Kiếm Vũ môn – Trần Biệt Giang!

Ánh mắt của Trần Biệt Giang nhìn chằm chằm vào thanh kiếm bên hông Diệp Huyền!

Mà bên cạnh Trần Biệt Giang có một nam tử trung niên. Nam tử trung niên này có dáng người cường tráng, trên mặt vẽ chi chít đủ các loại phù văn thần bí khác nhau, thoạt nhìn có hơi dọa người!

Vu tộc!

Người trước mặt này chính là tộc trưởng đương nhiệm của Vu tộc – Phù U!

Bên phải Phù U là một hắc y nhân khác, hắc y nhân đội nón lá trên đầu, không nhìn rõ được gương mặt thật sự!

Người này chính là môn chủ của Thiên Môn!

Không ai biết thân phận chân chính của hắn ta và cũng không ai biết tên của hắn ta là gì!

Diệp Huyền nhìn về phía môn chủ Thiên Môn, cười nói: “Lúc trước khi ta tới, ngươi chính là người đã nói chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”

Môn chủ Thiên Môn khàn giọng bảo: “Trước khác nay khác!”

Diệp Huyền cười ha ha: “Hay cho một câu trước khác nay khác!”

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn bốn người: “Sao đây, các ngươi muốn nói chuyện với ta?”

Lão giả lưng còng của Hiên Viên gia nhìn Diệp Huyền: “Thiếu niên, ngươi là một người thông minh, chắc hẳn biết rõ phải chọn thế nào mới có lợi cho ngươi!”

Diệp Huyền cười đáp: “Các ngươi cũng là người thông minh! Theo như ta biết thì sau lưng các ngươi còn có một Thần Điện, đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận