Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1639: Ngươi đang ngăn nhân quả cho ta sao?

Xin giết!

Trên không trung, nữ tử váy trắng hơi quay đầu nhìn nam tử trung niên.

Giọng tầng thứ chín đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Đồ ngu xuẩn này! Sống không tốt hơn sao?”

Nữ tử váy trắng nhìn nam tử trung niên, nam tử trung niên cười ha ha một tiếng: “Các hạ không phải muốn giết sạch bọn ta sao? Còn thất thần làm gì? Sao...”

Lòng bàn tay nữ tử váy trắng đột nhiên mở ra, một đạo kiếm quang từ trong lòng bàn tay nàng bay ra.

Một đạo kiếm quang bay ra một cách lặng lẽ!

Cảm giác đầu tiên mà đạo kiếm quang này mang đến cho người ta chính là rất bình thường.

Mà Tiểu Đạo thì híp mắt lại, đôi mắt của nàng hiếm thấy có một tia nặng nề.

Lúc này mặt đất rung chuyển!

Xa xa, đạo kiếm quang của nữ tử váy trắng phóng tới.

Một tiếng gầm gừ của dã thú truyền ra từ quỷ diện hắc thuẫn kia. Ngay sau đó, một yêu thú dữ tợn thò ra từ trong đó. Có điều chỉ là đầu đi ra, còn thân thể lại chưa ra.

Lúc này Tiểu Đạo bên cạnh đột nhiên nói: “Thiên Thú chiến giáp, bên trong có một con Chiến Thiên thú, bộ giáp này cũng không yếu hơn cái giáp trên người ngươi mặc đâu. Vật này ở trong tay hắn ta, uy lực ít nhất tăng lên mấy lần, hắn ta sử dụng giáp này trên cơ bản có nghĩa là đứng ở thế bất bại! Dĩ nhiên lần này hắn ta đã sai rồi.”

Nam tử trung niên mở lòng bàn tay, một quỷ diện hắc thuẫn xuất hiện trong đó. Sau một khắc, vô số luồng khí màu đen trào ra từ cơ thể hắn ta, cuối cùng hội tụ trong tấm thuẫn màu đen có hình mặt quỷ.

Thấy được cảnh này, nam tử trung niên thay đổi sắc mặt, hắn ta đan các ngón tay lại rồi đẩy về phía trước.

Xa xa nam tử trung niên thấy một kiếm này, biểu cảm cũng trở nên ngưng trọng, hắn ta không cảm giác được sức mạnh của đạo kiếm quang này, cũng chính vì thế hắn ta mới lo lắng!

Con Chiến Thiên thú rống giận lần nữa, nó cắn về phía đạo kiếm quang kia.

Ầm ầm!

Không dám sơ ý!

Thấy được cảnh này, sắc mặt Diệp Huyền nặng nề, tấm thuẫn này rất lợi hại, sợ là không yếu hơn Chúc Long giáp của hắn bao nhiêu!

Xoẹt!

Con yêu thú này nhìn nữ tử váy trắng với vẻ dữ tợn, há miệng rít gào.

Đầu của nam tử trung niên rơi khỏi cổ, nương theo máu tươi, cái đầu lăn trên mặt đất xa vài trượng.

Mà khi miệng nó tiếp xúc với đạo kiếm quang này, đồng tử nó đột nhiên co rụt lại. Ngay sau đó, kiếm vụt qua người nó không một tiếng động, tấm thuẫn cũng vỡ tan trong khoảnh khắc này.

Nhưng kiếm chém đứt hai tay hắn ta mà không có bất kỳ trở ngại nào, cuối cùng lướt qua cổ họng hắn ta trong nháy mắt.

Mà giờ phút này, sắc mặt của lão giả Lục điện vương của Diêm điện đã trắng bệch!

Tiểu Phạn một mực nhìn nữ tử váy trắng, nàng nắm chặt Thiên Tru kiếm trong tay, còn có thanh thiết kiếm rỉ sét.

Lúc này, Diêm điện vô cùng yên tĩnh, ngay cả hơi thở cũng không có.

Nhất kiếm miểu sát!

Nữ tử váy trắng quan sát hắn một cái, hơi gật đầu: “Miễn cưỡng tạm đợc, có điều vẫn chưa đủ, kiếm chưa nhập phàm. Từ đầu đến cuối chưa thông, còn cần phải cố gắng hơn!”

Lúc này, trong sân yên tĩnh giống như thời gian ngưng đọng.

Nữ tử váy trắng nhìn hắn mà không nói lời nào.

Sau đó, hắn do dự nói: “Nhiều người đều nói rằng ta có rất nhiều nhân quả, nó có nghĩa giù vậy?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta sẽ cố gắng.”

Diệp Huyền nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy Chúc Long giáp của mình hình như cũng chỉ như vậy!

Nữ tử váy trắng nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền liên tục cười nói: “Lần này sao ngươi lại ra ngoài?”

Nữ tử váy trắng nói: “Muốn gặp ngươi một chút nên đến!”

Diệp Huyền: “...”

Tiểu Đạo bên cạnh lại tương đối bình tĩnh.

Hơn nữa, nữ nhân trước mắt này hiển nhiên còn chưa phải là bản thể!

Đây là miểu sát!

Hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới nam tử trung niên này lại bị giết chết nhanh như vậy, đây chính là Ngũ điện vương, thực lực đứng thứ năm trong điện mà lại bị miểu sát như vậy.

Diệp Huyền khẽ nói: “Không thể nói sao?”

Nữ tử váy trắng mỉm cười: “Con người từ khi sinh ra đều mang theo nhân quả, chỉ là có lớn có nhỏ mà thôi, vừa vặn nhân quả của ngươi tương đối lớn.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi đang ngăn nhân quả cho ta sao?”

Nữ tử váy trắng cười nói: “Người khác nói với ngươi sao?”

Diệp Huyền gật đầu.

Nữ tử váy trắng đột nhiên đi ra từ kiếm, nàng chậm rãi bước tới trước mặt Diệp Huyền, nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn một chút: “Thế giới này rất phức tạp, ngươi không cần suy nghĩ nhiều như vậy, sống thật tốt là được rồi, tất nhiên phải cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn.”

Diệp Huyền trầm mặc một lát rồi hỏi: “Ngươi mạnh cỡ nào?”

Mạnh cỡ nào!

Lúc này, tầng thứ chín cũng vội vàng nghiêng tai hóng.

Hắn ta cũng muốn biết!

Nghe Diệp Huyền nói, nữ tử váy trắng mỉm cười: “Ta không biết!”

Không biết?

Diệp Huyền nhíu mày có chút khó hiểu, lúc này tầng thứ chín đột nhiên run lên nói: “Nàng… nàng ta mạnh đến mức không biết mình mạnh bao nhiêu nữa, ông trời ơi!”

Diệp Huyền: “...”

Lúc này, nữ tử váy trắng nhìn bụng Diệp Huyền, nụ cười của nàng đột nhiên biến mất.

Rõ ràng nàng đã phát hiện ra tầng thứ chín.

Dường như cảm thấy nguy hiểm, tầng thứ chín liền vội vàng nói: “Tiểu tử, nhanh, nhanh nói cho nàng ta biết ta rất tốt, ta là một người tốt, mau nói đi!”

Diệp Huyền mặt đầy vạch đen: “Tiền bối, ngươi cũng quá không có phong phạm cường giả nha!”

Tầng thứ chín giận dữ nói: “Mạng quan trọng hay là phong phạm quan trọng?”

Diệp Huyền: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận