Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 687: Ngươi Thấy Thế Nào?

Táng Thiên trường thành ở phía nam Thiên vực, mà từ đây tới đó có bao xa, Diệp Huyền cũng không biết, hắn chỉ biết, cứ đi thẳng về phía nam, hơn nữa đi qua Nam vực.

Có thể thấy được, Táng Thiên trường thành này xa tới mức nào.

Trên đường, Đế Khuyển đột nhiên hỏi:

- Vì sao không dùng truyền tống trận?

Trước khi đi, Diệp Huyền cũng từng nghe nói về truyền tống trận trực tiếp thông tới Nam vực, có điều hắn cũng không muốn dùng truyền tống trận.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Đoạn đường này, xem như tu luyện đi!

Tu luyện.

Khí ở khắp mọi noi!

Giống như Diệp Huyền hắn, sau khi tự nghịch cảnh xuống Ngự Khí cảnh, hắn mới biết hóa ra bản thân có thể làm càng tốt hơn, chẳng qua nhiều khi, con người thường buông thả bản thân, hoặc nói là không hà khắc với bản thân.

Đế Khuyển lăng không bay lượn, mà Diệp Huyền thì ngự kiếm phi hành, Diệp Huyền khép hờ hai mắt, đứng trên thân kiếm, tĩnh khí ngưng thần.

Rất nhiều võ giả đều có thể làm được điểm này, nhưng làm tới cực hạn, lại chưa có ai.

- Cũng đúng, đi theo ngươi, ta cũng phải tu luyện mới được, bằng không chết thế nào cũng không biết!

Diệp Huyền đột nhiên nhìn tới Đế Khuyển:

Sau khi đạt tới Ngự Khí cảnh, hắn còn cần nghiên cứu cảnh này cho tốt, đặc biệt là vấn đề ngự khí, hắn muốn có thể đạt tới cực hạn!

Tàn nhẫn với bản thân hơn một chút, tuyệt đối sẽ có thu hoạch không tưởng tượng nổi!

Diệp Huyền: “…”

Đế Khuyển nhìn qua Diệp Huyền:

Khí Biến cảnh chỉ là cảm nhận khí, mà Ngự Khí cảnh, chính là chưởng khống khí, sau đó vận dụng nó!

Đế Khuyển lãnh đạm nói:

Khí!

- Cứ việc thử!

Bốn phía, khí lưu phun trào, rất nhanh năm mươi thanh khí kiếm xuất hiện, mỗi thanh đều do khí ngưng mà thành, tựa như thực kiếm!

- Tiền bối, có thể để ta thử một chút hay không?

Hắn vốn cho là khí kiếm đã đủ mạnh, nhưng hiện tại, xem ra là hắn cả nghĩ rồi.

Đế Khuyển cười lạnh hai tiếng.

- Thân thể ta còn mạnh hơn cả Long tộc, khí kiếm của ngươi sao có thể tổn thương được ta?

Xuy xuy xuy xuy…

- Khí kiếm đơn thuần, tuyệt đối không thể!

Nó vừa dứt lời, năm mươi thanh khí kiếm đã chém tới.

Thanh âm vừa dứt, tay phải vung lên, một thanh khí kiếm xuất hiện, hắn bắt đầu áp súc thanh khí kiếm này, điên cuồng áp súc, nhưng rất nhanh…

- Nếu có thể thì sao…

Diệp Huyền nói khẽ:

Năm mươi thanh khí kiếm trực tiếp hóa hư vô, mà Đế Khuyển lại không chút hề hấn!

Diệp Huyền hỏi lại:

- Nếu khí kiếm có thể khiến ngươi tổn thương thì sao?

Đế Khuyển lắc đầu:

Diệp Huyền yên lặng.

Diệp Huyền nhìn Đế Khuyển, Đế Khuyển nói:

- Ngươi định luyện kiếm với ta, có phải ngu ngốc rồi hay không?

Lúc này, Đế Khuyển đột nhiên nói:

Oanh!

Khí kiếm ầm ầm tan vỡ, hóa thành khí lưu tản đi.

Diệp Huyền sửng sốt.

Đế Khuyển nói:

- Quá nhanh!

Diệp Huyền như nghĩ tới điều gì, lần nữa tiếp tục thử…

Cứ như vậy, một lần lại một lần áp súc khí kiếm, nhưng cơ bản đều thất bại.

Áp súc khí kiếm, mặc dù chất lượng đề thăng, nhưng “Khí” lại không chịu được áp súc như thế.

Diệp Huyền nhìn khí kiếm trước mắt, trầm mặc.

- Trước mặt là Nam Thiên thành, trong đó có truyền tống trận, có thể trực tiếp truyền tống tới Táng Thiên trường thành, chúng ta vào trong đi!

Diệp Huyền nói:

Cứ như vậy, ba ngày sau, Diệp Huyền cùng Đế Khuyển cũng tới Nam vực.

Diệp Huyền cũng biết, có điều hắn cũng không thể làm gì khác, không thể không nói, hiện hắn vô cùng bị động!

Trên đường đi, Đế Khuyển gồng mình đề phòng, bởi nó có thể cảm giác được, xung quanh có mấy đạo khí tức âm thầm! Có điều đều vô cùng mờ mịt, ngay cả nó cũng không thể xác định được vị trí!

Diệp Huyền lần nữa ngưng tụ, mỗi lần ngưng tụ, khí kiếm đều ngưng thực hơn trước một phần, mà uy lực cũng càng lúc càng mạnh.

Diệp Huyền khẽ mở tay, một đạo kiếm quang lóe lên.

Xùy!

Tiếng xé bén nhọn vang vọng!

Ngoài chục trượng, một đạo kiếm quang chém lên người Đế Khuyển.

Ầm!

Một tiếng bạo tạc chói tai vang lên, chỗ kiếm trảm, hỏa hoa bắn rọi một vùng.

Đế Khuyển nhíu mày, bởi nơi bị chém, lại hiện một vết kiếm nhàn nhạt!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền thầm vui vẻ, bởi hắn đã tìm được hướng đi.

Tiếp tục ngưng tụ!

Bởi hắn cầm, lại có cảm giác như thực!

Diệp Huyền đưa tay nắm, trực tiếp cầm chặt trong tay, thanh khí kiếm này, đã không tính là khí nữa!

Rất nhanh, từng chút ngưng tụ thành kiếm phôi, chỉ một chốc, đã lại ngưng thành một thanh kiếm!

Diệp Huyền khẽ chấn động, khí kiếm trực tiếp biến mất, tiếp đó, hắn đưa tay nắm một cái, vô số khí lưu từ bốn phía bắn tới như thủy triều.

Đột nhiên, một ý niệm hiện lên!

Vì sao không tăng chất lượng cho “Khí”?

Đế Khuyển trầm giọng:

- Đúng, mau tới Táng Thiên trường thành thì hơn!

Diệp Huyền gật nhẹ:

- Đi!

Nói xong, cả hai tăng tốc!

Nửa canh giờ sau, Diệp Huyền cùng Đế Khuyển tới Nam Thiên thành, sau khi vào thành, Diệp Huyền liền nghe ngóng một phen, sau đó trực tiếp tới trước truyền tống trận đi Táng Thiên trường thành, nhưng hắn cùng Đế Khuyển vừa tới, thần sắc cả hai cùng lạnh xuống.

Truyền tống trận đi Táng Thiên trường thành đã hóa thành một mảnh phế tích!

Đế Khuyển trầm giọng:

- Xem ra đối phương không muốn để ngươi đi Táng Thiên trường thành.

Diệp Huyền trầm mặc, sau đó cùng Đế Khuyển tới trước một tửu quán, tiến vào trong liền gặp một nam tử nhiệt tình ra đó, Diệp Huyền cười nói:

- Ta muốn hỏi chút, còn có truyền tống trận nào tới Táng Thiên trường thành không?

Nam tử nhìn qua Diệp Huyền, có chút đề phòng, lúc này Diệp Huyền bấm tay điểm một cái, một mai nạp giới bay tới trước mặt nam tử, nam tử nhìn lướt qua, ánh mắt lập tức sáng lên, vội nói:

- Có, ngoại trừ truyền tống trận công khai ở ngoài, còn có Hoàng Phủ gia, nhà bọn hắn có xây truyền tống trận riêng, không chỉ có thể tới Táng Thiên trường thành, còn có thể đi Thiên vực cùng Bắc vực.

Diệp Huyền nhíu mày:

- Hoàng Phủ gia?

Nam tử nhìn Diệp Huyền:

- Hẳn là các hạ không phải người Nam vực?

Diệp Huyền gật đầu.

Nam tử cười nói:

- Khó trách! Hoàng Phủ gia này là đệ nhất thế gia Nam vực ta, nếu các hạ muốn đi Táng Thiên trường thành, ngoại trừ truyền tống trận công khai, cũng chỉ có thể qua Hoàng Phủ gia.

Hoàng Phủ gia!

Diệp Huyền khẽ gật:

- Ta hiểu, đa tạ!

Nam tử vội cười nói:

- Việc nhỏ!

Diệp Huyền gật nhẹ, cùng Đế Khuyển rời đi.

Ngoài tửu lâu, Diệp Huyền nói khẽ:

- Hoàng Phủ gia…

Đế Khuyển nói:

- Đi không?

Diệp Huyền trầm giọng:

- Bất kể thế nào, cũng phải đi một chuyến, nếu không nếu đi thẳng tới Táng Thiên trường thành, nhất định sẽ gặp họa vô tận.

Đế Khuyển nói:

- Ta có chút không rõ, vì sao bọn hắn còn chưa xuất thủ?

Diệp Huyền nói khẽ:

- Có lẽ đang đời điều gì đó?!

Đế Khuyển nhìn Diệp Huyền:

- Lần này, có thể đối phương sẽ nghiêm túc.

Diệp Huyền yên lặng.

Từ đầu tới giờ, sở dĩ đối phương không xuất thủ, có thể đều vì đang đợi, đợi xem hắn có át chủ bài gì không! Mà hiện tại, hắn đã chuẩn bị tới Táng Thiên trường thành, đối phương rõ là không muốn đợi thêm nữa!

Không muốn chờ, vậy sẽ xuất thủ!

Mà một khi đối phương xuất thủ, nhất định là đã chuẩn bị chu toàn, bởi trước đó hắn đã lộ quá nhiều, đối phương đã hiểu rõ thực lực của hắn cùng Đế Khuyển!

Trong lúc nhất thời, Diệp Huyền phát hiện, tình cảnh hiện tại của hắn đã vô cùng nguy hiểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận