Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 402: Đồng Sinh Cộng Tử!

Đám người Lăng Hàn liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười hắc hắc, đều không cự tuyệt, đều thu vào.

Diệp Huyền cho bọn hắn, tự nhiên bọn hắn sẽ không cự tuyệt.

Thấy đám người Lăng Hàn không cự tuyệt, Diệp Huyền cũng nở nụ cười, nếu tất cả mọi người khách khí, vậy thật quá xa lạ.

Tương tự, lần này mọi người từ Trung Thổ Thần Châu đến giúp hắn, hắn cũng không cự tuyệt.

Mà bây giờ, sau khi đám người Lăng Hàn được phân phối trang bị đỉnh cấp, có thể nói, bảy người này đều có thực lực chém giết Vạn Pháp cảnh!

Mà nếu bọn hắn đạt đến Vạn Pháp cảnh, tuyệt đối có thực lực chém giết Ngự Pháp cảnh!

Lục Bán Trang và Lăng Hàn, đã đạt đến Vạn Pháp cảnh, hai người đã có khả năng tuỳ tiện chém giết Ngự Pháp cảnh!

Lúc này, Lục Bán Trang đột nhiên nói:

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Ở Diệp gia Thanh Thành, mặc dù Diệp Huyền hắn và Diệp gia có liên hệ máu mủ, nhưng cũng không có tình cảm. Thế gia như hoàng gia, căn bản không có thân tình.

Lục Bán Trang khẽ gật đầu:

Huynh đệ!

Diệp Huyền cười nói:

Người sống một đời, nếu không có mấy huynh đệ sinh tử, dù cho Kiếm đạo đỉnh phong, cũng là cô độc!

- Chuẩn bị khi nào đánh?

Mà sau rời khỏi Thanh Thành, hắn gặp Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch, Kỷ An Chi, Khương Cửu, Lục Bán Trang, Lăng Hàn, Dạ Ly...

- Yên tâm, nếu bắt đầu đánh, khẳng định không thể thiếu các ngươi!

Nghe vậy, đám người Lăng Hàn dồn dập nhìn về phía Diệp Huyền, bọn hắn đã chuẩn bị tốt hết thảy.

Diệp Huyền cũng không rời đi ngay, cảm thụ được từng khuôn mặt hơi thở quen thuộc trước mặt, giờ phút này, trong lòng hắn có chút phức tạp.

- Tối nay, huynh đệ chúng ta phải uống thật sảng khoái!

- Ta đi ngủ trước, đánh nhau gọi ta!

- Sao có thể thiếu chúng ta?

Sau khi nhận biết những người này, thế giới của Diệp Huyền hắn, từ đó không chỉ đơn giản là có muội muội, còn có huynh đệ, hồng nhan tri kỷ!

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, cười nói:

Diệp Huyền đột nhiên cầm chén nện ầm ầm lên bàn:

- Diệp ca, ngày đó chúng ta rời đi, ngươi hãy nói thành thật, có tức giận không?

- Diệp ca, lần này, mấy huynh đệ tuyệt đối sẽ không đi. Mọi người đồng sinh cộng tử!

Rất nhanh, trong gian phòng truyền đến tiếng mọi người cười to và tiếng bát rượu va chạm.

Thời điểm này, hắn tự nhiên không dám say không biết gì, nếu Ma tông và Quỷ Tông ngoài thành đột nhiên khởi xướng tiến công, vậy mọi người trực tiếp chơi xong.

Lúc này, Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi đột nhiên chạy vào, hai người vừa nhìn thấy đám người Lăng Hàn, trực tiếp đi qua ôm mỗi người một cái.

Đời này, hắn nhớ thương nhất, dĩ nhiên chính là muội muội Diệp Linh, cho dù hắn biết Diệp Linh bây giờ đã rất mạnh mẽ, có lẽ tương lai còn cường đại hơn hắn, thế nhưng, trong lòng hắn, nàng vẫn như cũ chỉ là một đứa bé.

Diệp Huyền ngồi trên thềm đá, trong tay là một người gỗ nhỏ, chính là Diệp Linh!

Ban đêm, bầu trời hoàn toàn không có trăng sao, hoàn toàn yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Lăng Hàn có chút say khướt đột nhiên lảo đảo đi đến trước mặt Diệp Huyền:

- Đồng sinh cộng tử...

Qua rất lâu, giữa sân chỉ còn lại tiếng vù vù.

Mà Diệp Huyền lại đứng lên, hắn đi khỏi phòng tu luyện, đi ra bên ngoài.

Thanh âm vừa dứt, mọi người giữa sân đều nhìn về phía Diệp Huyền và Lăng Hàn, giờ khắc này, vô cùng an tĩnh, phảng phất tội ý đều biến mất.

Sau khi uống thả cửa ba bát, Lăng Hàn tầng tầng ôm Diệp Huyền một hồi, sau đó nằm trên ghế, lẩm bẩm nói:

Nghe vậy, mọi người hơi ngẩn người, rất nhanh, mọi người vội vàng bưng chén lên uống ừng ực.

- Tức giận, Diệp Huyền ta thật tức con mẹ nó giận, đến, phạt ngươi ba bát, uống không hết, đừng mong ta sẽ tha thứ cho các ngươi...

Nhưng vào lúc này, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền thu hồi người gỗ, người áo đen khàn giọng nói:

- Đi theo ta!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Diệp Huyền yên lặng một chớp mắt sau, đi theo.

Với người áo đen dẫn đường, hai người tới một khu rừng rậm rạp ở hậu sơn của Thương Lan học viện, trong rừng rậm, một mảnh đen kịt.

Người áo đen dừng lại, quay người, sau đó bỏ đi áo đen.

Khô Minh Hư!

Người tới, chính là Tông chủ Ma Tông Khô Minh Hư.

Khô Minh Hư nói:

- Ta có một kế hoạch!

Khô Minh Hư chậm rãi nắm chặt hai tay, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói tiếp:

Diệp Huyền gật đầu.

- Hộ Giới Minh?

Khô Minh Hư lạnh lùng nói:

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Ngày đó Ám Tôn Ám giới và vị Tư Đồ gia kia cũng nói như vậy! Bây giờ, cỏ trên mộ bọn hắn cũng đã dài.

Khô Minh Hư nhìn chằm chằm Diệp Huyền, một lát sau, nói:

- Ma tông ta rời khỏi!

Diệp Huyền yên lặng.

Khô Minh Hư híp lại hai mắt, trong mắt, đã có sát ý:

- Không được?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Ta không có vấn đề, có điều, có thể sẽ có vài người không đáp ứng!

- Hiện tại nếu ta ra tay, ta chắc chắn chín mươi phần trăm trực tiếp đánh chết ngươi!

Khô Minh Hư đi đến trước mặt Diệp Huyền, nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Khô tông chủ đêm khuya tới tìm ta, là có chuyện gì?

Diệp Huyền hỏi lại:

- Ngươi không bất ngờ?

Khô Minh Hư nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Nói!

Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi ta cùng nhau diễn một vở kịch, để người đời xem, để Hộ Giới Minh xem, có điều, ta muốn tiền thù lao, mười ức cực phẩm linh thạch!

Khô Minh Hư nhíu mày:

- Ngươi quá tham lam!

Diệp Huyền nhún vai:

- Vậy không cần nói chuyện! Khô tông chủ, ngày mai mọi người cứ đánh đi! Sinh tử tự chịu!

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Đi rất quả quyết!

Diệp Huyền chưa đi được mấy bước, Khô Minh Hư đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền:

- Diễn thế nào!

Diệp Huyền đưa tay phải ra:

- Đưa tiền trước!

Khô Minh Hư: "..."



Trong đêm tối, Diệp Huyền đưa tay, mặt không biểu tình, dù cho vị trước mắt là cường giả chân Ngự Pháp cảnh, thế nhưng, trên mặt hắn không có nửa điểm sợ hãi.

Lực lượng!

Hắn vô cùng có niềm tin, đây là cảm giác của Khô Minh Hư, dường như Diệp Huyền hắn mới là chân Ngự Pháp cảnh!

Sợ?

Với Diệp Huyền mà nói, sau khi được chứng kiến sự kinh khủng của nữ tử thần bí, cường giả bình thường, đã không đủ để khiến hắn sợ hãi.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không khinh thị bất kỳ một cường giả chân Ngự Pháp cảnh nào!

Còn nữa, đánh không lại là một chuyện, sợ lại là một chuyện khác! Với hắn mà nói, đánh không lại không quan hệ, thế nhưng hắn tuyệt đối sẽ không sợ, sẽ không sợ!

Trong đêm tối, hai người giằng co khoảng nửa khắc đồng hồ.

Cuối cùng, Diệp Huyền cười nói:

- Khô tông chủ, thứ cho ta lắm miệng một câu, ta biết trong lòng ngươi có lo lắng, cảm thấy Diệp Huyền ta miệng lưỡi trơn tru, là đang lừa dối ngươi, hoặc là nói, ngươi cũng không hoàn toàn tin ta, đúng không?

Khô Minh Hư nhìn Diệp Huyền:

- Đúng! Ngươi càng biểu hiện trấn định, ta lại càng cảm thấy có ma!
Bạn cần đăng nhập để bình luận