Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 512: Bắt Đầu

Phía trên bình đài, sáu người tay cầm trường kiếm kề sát giữa chân mày, từng đạo kiếm ý không ngừng tràn ra từ trong cơ thể của bọn hắn, mà trên bình đài kia, đột nhiên tụ tập vô số kiếm quang!

Trảm Tiên kiếm trận!

Đây là đại trận Thương Giới kiếm chủ lưu lại để Thương Kiếm tông dùng tự vệ!

Cũng là át chủ bài mạnh nhất của Thương Kiếm tông bây giờ!

Ban đầu bọn hắn không muốn vận dụng, thế nhưng, thực lực của nam tử tóc trắng này thực sự quá cường hãn, nếu không dùng, có lẽ sẽ không còn cơ hội dùng!

Trên không, nam tử tóc trắng thả lỏng tay phải sau lưng, mặt không biểu tình, mà trong lòng bàn tay của hắn, một cỗ lực lượng đang lặng lẽ ngưng tụ!

Một bên khác, đám người Lục tôn chủ đã lui sang một bên!

Kỳ thật, bọn hắn cũng không muốn gọi ra nam tử tóc trắng này.

Mà bây giờ, nữ nhân kia vẫn chưa xuất hiện!

Yên lặng một chớp mắt, Lâm Tòng Vân trầm giọng nói:

Bởi vì, nữ tử thần bí kia vẫn chưa từng xuất hiện!

Cách đó không xa, sắc mặt hai người Lâm Tòng Vân và Tần Trấn cũng có chút khó coi, rõ ràng, hai người cũng không nghĩ tới thực lực của nam tử tóc trắng này vậy mà khủng bố như thế!

Có thể nói, bây giờ hai bên đều đã vận dụng át chủ bài của bản thân!

- Ngươi trở về!

Bởi vì, đây là sự chuẩn bị bọn hắn dùng để đối phó nữ tử thần bí kia.

- Hộ Giới minh này đã quyết tâm phải giết hắn, nhất định phải thông tri phía trên, bằng không, có thể tiểu tử kia sẽ chết ở giới này!

Giờ phút này, mặc dù thoạt nhìn nam tử tóc trắng đã nghiền ép Thương Kiếm tông, thế nhưng, trong lòng Lục tôn chủ vẫn có chút lo lắng.

Đáng tiếc, hai người Lâm Tòng Vân ra sức bảo vệ Diệp Huyền, bọn hắn không thể không vận dụng lá bài tẩy này!

Đây là điều bất an nhất!

- Ngươi trở về, ta lưu lại nơi đây bảo vệ hắn!

Cảm giác mà nữ nhân kia mang đến cho hắn.... Thật là đáng sợ!

Tần Trấn còn muốn nói điều gì, Lâm Tòng Vân lại lắc đầu:

Tần Trấn trầm giọng nói:

Lâm Tòng Vân lắc đầu:

Lâm Tòng Vân nhìn về chân trời, trong mắt có một vẻ lo âu. Bọn hắn từ Linh Hư tinh cung đến đây, mất một tháng!

Nói xong, hắn trực tiếp quay người biến mất ở phía chân trời mịt mờ.

Lâm Tòng Vân lắc đầu thở dài, bất kể thế nào, bây giờ cũng chỉ có thể làm hết sức!

Tần Trấn nhìn thoáng qua Lâm Tòng Vân:

- Xuất kiếm!

- Chớ có lãng phí thời gian! Nhanh lên!

Sáu chuôi kiếm hư ảo trên đỉnh đầu sáu người đột nhiên hóa thành sáu đạo kiếm quang phóng lên tận trời, chém thẳng nam tử tóc trắng kia!

Sưu sưu sưu sưu sưu sưu!

Thanh âm vừa dứt, sáu người hợp chỉ đồng loạt điểm ra một chỉ.

- Cẩn thận! Ta sẽ mau chóng trở về!

Phía trên bình đài, đỉnh đầu sáu người chẳng biết lúc nào đã ngưng tụ ra sáu chuôi kiếm ánh sáng hư ảo, mà phía trên bình đài kia, kiếm ý của sáu người lúc này vậy mà cũng ngưng tụ thành một cỗ!

Sáu loại kiếm ý tương dung!

Yên lặng một chớp mắt, Trần Bắc Hàn đột nhiên cả giận nói:

Một tháng!

Lâm Tòng Vân nhìn thoáng qua nam tử tóc trắng phía chân trời, nam tử tóc trắng này vẫn chỉ là một sợi phân thân, nếu bản thể xuất hiện ở đây, bọn hắn căn bản không cách nào chống lại đối phương!

Gần hai tháng!

Mà nếu Tần Trấn trở về, lại mang người đến, nói cách khác, ít nhất phải hai tháng!

Những nơi sáu đạo kiếm quang đi qua, không gian vậy mà trực tiếp bị xé nứt ra!

Trên không, nam tử tóc trắng mặt không biểu tình, hắn đột nhiên buông ra tay phải, sau một khắc, hắn đột nhiên vỗ xuống!

Ầm ầm!

Toàn bộ chân trời run lên kịch liệt, vô số người nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Trên không, một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp nện lên trên sáu đạo kiếm quang kia, rất nhanh, từng đạo sóng khí khủng bố không ngừng chấn động ra bốn phía, mà phía dưới, vô số kiến trúc của Thương Kiếm tông bắt đầu nổ tung từng khúc, không chỉ như thế, ngay cả đại địa cũng đang bắt đầu rạn nứt ra!

Nhưng vào lúc này, sáu đạo kiếm quang phía chân trời ầm ầm vỡ tan, hóa thành kiếm khí đầy trời bắn tung tóe ra bốn phía!

Bại!

Nơi xa, Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt tay phải, mà lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên từ trong đầu hắn:

- Rời đi, lập tức! Càng xa càng tốt!

Chuẩn xác mà nói là Lôi Tiêu kiếm, đã từng là bội kiếm của tổ sư Thương Kiếm tông!

Linh Tú kiếm!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên lấy ra một thanh kiếm!

- Đợi chút nữa chúng ta sẽ liều mạng ngăn chặn người này, khi đó, ngươi tìm cơ hội chạy trốn! Ngày sau nếu không đủ thực lực, chớ có hiện thân! Ta...

Trần Bắc Hàn cũng khẽ gật đầu:

- Bảo ngươi đi thì ngươi đi a!

Trên không, nam tử tóc trắng liếc mắt nhìn thoáng qua đám người Trần Bắc Hàn phía dưới:

- Trảm Tiên kiếm trận... Cũng không phải tầm thường! Nếu như ta không đoán sai, phía dưới bình đài này, có kiếm ý tổ sư Thương Kiếm tông ngươi lưu lại, đáng tiếc, các ngươi cũng không có cách nào dẫn xuất, đúng không?

Phía trên bình đài, Trần Bắc Hàn nhìn thẳng nam tử tóc trắng:

- Nếu có bội kiếm của tổ sư, dẫn xuất kiếm ý của hắn, sợi phân thân này của ngươi, có thể diệt trong nháy mắt!

Nam tử tóc trắng cười nói:

- Đáng tiếc, ngươi không có!

Nơi xa, Diệp Huyền ngây người, sau đó hắn vội vàng bay đến phía trên bình đài:

- Ta có, ta có a!

Việt Kỳ xuất hiện trước mặt hắn, cả giận nói:

Bởi vì nam tử tóc trắng kia khẳng định sẽ không để hắn đi! Đối phương không chỉ muốn diệt Thương Kiếm tông, còn muốn giết hắn!

Hơn nữa, hắn cũng không đi nổi!

Diệp Huyền lắc đầu, thời điểm này, sao hắn có thể rời đi?

Rời đi?

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía trên bình đài, giờ phút này, sắc mặt Việt Kỳ tái nhợt, máu tươi không ngừng tràn ra trên khóe miệng.

Thanh âm của Việt Kỳ!

Nhìn thấy chuôi kiếm này, tất cả mọi người phía trên bình đài ngây ngẩn cả người.

Rõ ràng, bọn hắn nhận biết chuôi kiếm này!

- Ngươi làm sao...

Một bên, Chiến Thiết có chút khó có thể tin nhìn Diệp Huyền:

- Sao ngươi lại có bội kiếm của tổ sư!

Mấy người Trần Bắc Hàn cũng vô cùng kinh ngạc, cũng không nghĩ tới Diệp Huyền vậy mà lại có bội kiếm của Thương Giới kiếm chủ!

Diệp Huyền ngượng ngập cười:

- Việc này nói rất dài dòng!

Trần Bắc Hàn khẽ gật đầu:

- Trước không nói việc này!

Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ngươi sử dụng kiếm này, dẫn xuất toàn bộ kiếm ý bên trong kiếm trận này!

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn đám người Việt Kỳ:

- Bắt đầu!

Sáu người quy vị, mà Diệp Huyền đứng ở chính giữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận