Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1384: Biết đâu hắn cũng đang có mặt ở đây đấy

Bên trong Ma Đô, một lão giả bước ra.

Trông thấy người này, Lý Cuồng Sinh vừa bị đánh bay ra vội vàng nói: “Lão tổ, cứu ta!”

Lão tổ!

Lão giả trước mắt chính là nhân vật số một tại Ma Đô – Lý Niệm Sinh.

Lý Niệm Sinh không nhìn Lý Cuồng Sinh mà nhìn Lê Tiến Võ ở phía không xa: “Lê huynh, chắc ngươi cũng biết có cho chúng ta một trăm lá gan thì chúng ta cũng chẳng dám độc chiếm thứ đồ này. Hơn nữa, nếu chúng ta độc chiếm nó thì sẽ không đời nào đi thông báo cho ngươi cả!”

Lê Tiến Võ nói: “Thế thì các ngươi giải thích đi.”

Lý Niệm Sinh gật đầu: “Đương nhiên!”

Nói đoạn, hắn ta nhìn Lý Cuồng Sinh ở bên cạnh và nói: “Giải thích đi chứ?”

Lý Cuồng Sinh nhìn chằm chằm hắn ta: “Ngươi muốn Lý gia chúng ta chết như vậy sao? Sao nào, Lý gia chúng ta chết rồi sẽ có lợi đối với ngươi sao?”

Lý Niệm Sinh nhìn Lý Cuồng Sinh, hắn ta nói: “Rốt cuộc món đồ kia có nằm trong tay ngươi hay không?”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn về phía Lê Tiến Võ: “Lê trưởng lão, chúng ta có thể đảm bảo rằng món đồ đó vẫn đang nằm trong tay của Lý Cuồng Sinh. Theo ta thì Lý gia đang muốn độc chiếm món đồ này. Lê trưởng lão, ta thấy chúng ta nên trực tiếp trừ khử Ma Đô luôn đi!”

Lý Cuồng Sinh đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, Lê Tiến Võ đột nhiên bảo: “Lý gia, lão phu không muốn nhiều lời với các ngươi nữa. Lão phu cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như các ngươi không giao món đồ kia ra thì hôm nay Ma Đô sẽ biến mất khỏi thế giới này!”

Lý Cuồng Sinh trầm giọng nói: “Ta cho rằng có người đang hãm hại Ma Đô chúng ta!”

“Ôi!”

Lý Cuồng Sinh trầm giọng nói: “Ban nãy nó còn ở trong nạp giới của ta, thế nhưng sau khi Lê trưởng lão tới chỗ này thì món bảo vật đó lại biến mất tăm!”

Lý Cuồng Sinh lắc đầu: “Thực sự không nằm trong tay ta…”

Lúc này, Quân Vô Tiễn lại lắc đầu: “Ta thấy là Ma Đô các ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc thì đúng hơn ấy.”

Quân Vô Tiễn ở bên cạnh mỉm cười lạnh lùng: “Đột nhiên biến mất ư? Ngươi không thể kiếm một lí do nào ổn hơn à?”

Quân Vô Tiễn mỉm cười: “Lý Cuồng Sinh, trước kia ngươi đã nói với chúng ta thế nào? Một thần vật như thế này, phải là người có thực lực mới được sở hữu nó, sau đó thì ngươi mang theo nó chạy trốn! Hiện giờ ngươi lại gọi Lê trưởng lão ở Vạn Duy học viện ra, sau đó lại nói với hắn ta rằng cái tháp đó đã mất tích. Ngươi đang sỉ nhục trí thông minh của chúng ta đấy sao?”

Lý Cuồng Sinh khẽ cúi đầu: “Là do ta ngu ngốc!”

“Quân Vô Tiễn!”

Lý Niệm Sinh nhìn Lê Tiến Võ: “Lê huynh, chuyện này có thể cho qua được không?”

Nói đến đây, hình như Lý Cuồng Sinh lại nhớ ra điều gì đó, hắn ta vội vàng bảo: “Trước đó khi ta dùng Không Gian phù lục để chạy trốn có người đã âm thầm giúp đỡ ta, chắc chắn là người giúp đỡ ấy. Đúng vậy, chắc chắn là đối phương đã giở trò!”

Lý Niệm Sinh lắc đầu, hắn ta thở dài: “Ngu xuẩn. Một thần vật như vậy mà lại dễ dàng để lọt vào tay ngươi, ngươi dùng đầu ngón chân mà nghĩ thì cũng phải thấy nó bất thường chứ!”

Chắc chắn là không bình thường!

Mặc dù mọi người đều muốn cái tên Lý Cuồng Sinh kia chết nhưng đúng thật là bọn họ cũng không hề ngu ngốc, hiện giờ bình tĩnh nghĩ lại thì đúng thật là chuyện này tồn tại nhiều điều bất thường.

Nhưng, Lý Vân Khởi của Lý gia lại có thể dễ dàng có được Giới Ngục tháp! Trên đường tới đây hắn ta đã cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai rồi.

Nói đến đây, hắn ta lại chắp tay với mọi người: “Chư vị, giữa chúng ta ít nhiều cũng có ân oán, thế nhưng chuyện ngày hôm nay thực sự tồn tại rất nhiều uẩn khúc, mong chư vị hãy cho Lý gia ta một cơ hội, để Lý gia ta điều tra rõ ràng về chuyện này! Đương nhiên, trong lúc điều tra, bất cứ ai trong Lý gia ta cũng không được rời khỏi Ma Đô, nếu không điều tra được thì lão phu và Cuồng Sinh sẽ trả giá bằng tính mạng của mình!”

Vạn Duy học phủ bỏ ra một cái giá lớn như thế mà vẫn không thể có được Ngũ Duy chí bảo, ấy thế mà một tiểu đệ tử của Lý gia lại có được! Hơn nữa hắn ta còn bình an mang nó trở về! Chuyện này bình thường sao?

Lê Tiến Võ đang định nói gì đó thì bỗng Lý Niệm Sinh lại bảo: “Thực ra chắc Lê huynh cũng biết chuyện này có vấn đề. Thứ nhất, Diệp Huyền dễ dàng giao thứ đồ đó ra, đây vốn đã là chuyện bất bình thường. Thứ hai, Vân Khởi có thể dễ dàng đưa món đồ này về, đây cũng là chuyện bất bình thường. Thứ ba, Cuồng Sinh không hề ngu ngốc, nếu hắn ta thực sự muốn độc chiếm món đồ này thì đã không phái người đi mời Lê huynh đến! Nói thật lòng thì sự sống chết của Ma Đô không hề quan trọng, điều quan trọng là nếu như chúng ta bị người ta khiêu khích dẫn đến tự tàn sát lẫn nhau thì chắc chắn sẽ chỉ có lợi cho kẻ đứng phía sau mà thôi.”

Chẳng lẽ thực sự có người đang âm thầm tính toán tất cả?

Lê Tiến Võ cũng trầm mặc.

Hắn ta biết rất rõ học phủ đã phải trả cái giá đắt như thế nào vì Giới Ngục tháp, tuy nhiên dẫu vậy, học phủ vẫn không thể đưa Giới Ngục tháp về!

Nghe vậy, mọi người bèn trầm mặc.

Ở phía không xa, Lý Cuồng Sinh đột nhiên nói: “Đúng vậy, chuyện này vốn đã tồn tại nhiều vấn đề!”

Nói đến đây, hình như hắn ta lại nghĩ ra điều gì đó mà lập tức nói tiếp: “Có thể là do tên Diệp Huyền kia gây ra lắm. Trong lúc chúng ta điều tra đã phát hiện người này có tâm tư vô cùng kín kẽ, hơn nữa hắn ta cũng không phải một kẻ vô năng. Hắn ta không thể giao Giới Ngục tháp ra một cách dễ dàng như vậy được, chuyện này chắc chắn có vấn đề. Ta thấy kẻ đứng sau chuyện này nhất định là hắn. Biết đâu hắn cũng đang có mặt ở đây đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận