Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1380: Giới Ngục tháp đã rơi vào tay Ma Đô

Hắc bào lão giả liếc nhìn Giới Ngục tháp trong tay Lý Vân Khởi, có hơi hưng phấn, nói: “Đây là Giới Ngục tháp!”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Lý Vân Khởi: “Ngươi làm tốt lắm!”

Mà lúc này, mấy người Quân Vô Nhan phía sau cũng đã đuổi đến.

Trông thấy hắc bào lão giả, sắc mặt bọn họ lập tức biến đổi.

Cường giả Ma Đô!

Với một cường giả cấp bậc như vậy thì bọn họ hoàn toàn không thể đối đầu được.

Hắc bào lão giả liếc nhìn mấy người Quân Vô Nhan, nói: “Chư vị, hiện giờ thứ đồ này sẽ do lão phu cất giữ, không cần chư vị phải quan tâm!”

Nói đoạn, hắn ta nhìn Lý Vân Khởi và nói: “Chúng ta đi!”

Lâm Diệu âm của Thiên âm điện!

“Tranh đoạt?”

Ở bên cạnh nam tử đó còn có một nữ tử. Nàng mặc y phục màu trắng, mặt đeo mạng che mặt, phía sau lưng là một cây cổ cầm.

Hắc bào lão giả bỗng nhiên bật cười: “Sao thế, chư vị cũng muốn tranh đoạt sao?”

Rất nhanh sau đó, một nam tử trung niên đã xuất hiện trước mặt hắc bào lão giả kia. Trông thấy người tới, Quân Vô Nhan lập tức bước tới trước mặt đối phương, cung kính hành lễ: “Vương thúc!”

Quân Vô Nhan bỗng nói: “Sao nào?”

Đúng lúc ấy, có vô số luồng khí tức bỗng nhiên ào đến.

Quân Vô Nhan mỉm cười một cách lạnh lùng: “Ma Đô các ngươi không cần mặt mũi luôn rồi sao!”

Người tới chính là Quân Vô Tiễn đến từ Thanh Quốc, và hắn ta cũng chính là vương gia của Thanh Quốc!

Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt hắc bào lão giả kia bỗng trầm xuống.

Trừ hai người này ra còn có hai lão giả nữa, lần lượt là Thiên Vạn Trọng – đại trưởng lão của Thiên gia và Hách Vạn Liên – đại trưởng lão của Hách gia!

Độc chiếm!

Cổ Thanh trông thấy nữ tử đó bèn cung kính hành lễ: “Sư thúc!”

Nghe vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hắc bào lão giả.

Hắc bào lão giả híp mắt lại: “Tiểu tử, người lớn trong nhà không dạy ngươi phải kính trọng người lớn sao?”

Hắn ta trầm giọng bảo: “Vương thúc, chuyện là thế này. Năm người chúng ta bắt tay nhau cùng đối phó với Diệp Huyền, chúng ta cũng đã nói rõ rằng nếu có được Ngũ Duy chí bảo thì mọi người cùng hưởng! Tuy nhiên, sau khi có được Giới Ngục tháp, cái tên Lý Vân Khởi kia lại muốn độc chiếm!”

Quân Vô Nhan bỗng cười lạnh lùng: “Nếu không phải nhờ chúng ta thì Diệp Huyền sẽ sợ ngươi chắc? Hắn sẽ giao thứ đồ đó cho ngươi chắc? Lý Vân Khởi, thứ đồ này là của mọi người chứ không phải của một mình ngươi. Ma Đô các ngươi muốn độc chiếm nó ư, nằm mơ đi!”

Đúng thật là hắn ta chẳng bỏ ra gì cả!

Nói đến đây, Lý Cuồng Sinh bỗng mở lòng bàn tay ra. Trong lòng bàn tay hắn ta là một lá phù văn màu tím. Tiếp đó, không gian mà hắn ta và Lý Vân Khởi đang ở bỗng trở nên huyền ảo.

Quân Vô Nhan hỏi ngược lại: “Thế ngươi bỏ bao nhiêu công sức ra?”

Uỳnh!

Lý Vân Khởi bỗng nhiên lên tiếng: “Quân Vô Nhan, ta hỏi ngươi, để có được món đồ này các ngươi có bỏ công bỏ sức ra không?”

Dứt lời, không gian xung quanh hắn ta bỗng thu hẹp lại.

Đúng lúc đó, Lâm Diệu âm đột nhiên ném một lá phù văn màu tím ra. Lá phù văn đó trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu của Lý Cuồng Sinh và Lý Vân Khởi. Trông thấy lá phù văn đó, sắc mặt Lý Cuồng Sinh lập tức thay đổi: “Không Gian Tù phù!”

Một luồng sức mạnh cực lớn lập tức đánh lên không gian mà Lý Vân Khởi và Lý Cuồng Sinh đang ở. Cả không gian chấn động, tuy nhiên hai người Lý Cuồng Sinh và Lý Vân Khởi trong không gian ấy lại càng lúc càng trở nên mờ ảo. Rất rõ ràng, bọn họ đang dần biến mất.

Nghe vậy Lý Vân Khởi bèn sững sờ.

“Không Gian phù văn!”

Quân Vô Tiễn híp mắt lại: “Muốn chạy? Ngươi nghĩ quá nhiều rồi đấy!”

Dứt lời, hắn ta bèn xông ra ngoài.

Hắn ta cũng không ngờ Diệp Huyền lại giao thứ đồ đó ra ngay.

Lý Cuồng Sinh bật cười ha ha: “Không dám, thế nhân ai mà chẳng biết Quân vương gia của Thanh Quốc có hai phù văn màu tím chứ? Có điều…

Quân Vô Tiễn cười nhạo: “Sao thế, Lý Cuồng Sinh, ngươi thấy ngươi mạnh hơn bọn ta à?”

Lý Vân Khởi đang tính nói gì đó thì lão giả phía sau hắn ta mỉm cười: “Chư vị, chúng ta đừng nói đạo lí nữa. Vạn vật vạn bảo trên thế gian chỉ cần là người có thực lực đều có thể sở hữu, không phải sao?”

Có điều đúng lúc ấy, một luồng sức mạnh thần bí bỗng xuất hiện bên trên không gian. Chỉ trong chớp mắt, Lý Cuồng Sinh và Lý Vân Khởi đã trực tiếp biến mất.

Mọi người sững sờ.

Lâm Diệu âm đột nhiên nhìn về phía bên phải, hắn ta nói: “Là ai!”

Dứt lời, nàng khẽ phất tay phải, không gian cách đó trăm trượng lập tức vỡ nứt.

Tuy nhiên, chẳng có ai cả.

Thấy vậy Lâm Diệu âm lập tức chau mày lại.

Quân Vô Tiễn cũng nhìn không gian đó với đôi mắt lạnh lùng. Ban nãy hắn ta đã cảm giác được có người ra tay, có điều khí tức của đối phương chỉ thoáng lóe lên, hắn ta không thể nắm bắt được!

Sắc mặt của mọi người đều vô cùng khó coi!

Giới Ngục tháp đã rơi vào tay Ma Đô!

Lúc này, vị đại trưởng lão của Hách gia bỗng lên tiếng: “Chư vị, đáng lẽ mọi người nên cùng hưởng thụ món đồ này, tuy nhiên Ma Đô lại muốn độc chiếm món đồ ấy. Chuyện này không thể tính như vậy được!”

Quân Vô Tiễn bỗng bảo: “Tới Ma Đô!”

Mọi người liếc mắt nhìn Quân Vô Tiễn, hắn ta nói: “Hiện giờ vẫn chưa có nhiều người biết chuyện này, nhưng cùng lắm một canh giờ sau thôi, mấy người kia sẽ biết được chuyện Giới Ngục tháp đã rơi vào tay Ma Đô. Tới lúc đó, chúng ta muốn có được thứ đồ này cũng khó như lên trời! Hiện giờ mà đi thì vẫn còn cơ hội!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận