Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3709. Phá vỡ nhục thân, chém bay linh hồn!



Chương 3709. Phá vỡ nhục thân, chém bay linh hồn!




Tiểu tháp thấy hơi gượng gạo!
Chủ nhân không thèm quan tâm đến nó luôn!
Lúc này thì phải giải quyết thế nào đây?
Có vẻ như tiểu tháp nhớ ra điều gì đó, nó quay người nhìn Diệp Huyền, thấy hơi bất lực nói: “Tiểu chủ, ngươi có phải con ruột không đấy?”
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, nam tử trung niên trước mặt tiểu tháp đột nhiên nói: “Ta đang đợi ngươi gọi người đấy!”
Nghe vậy, tiểu tháp bèn phẫn nộ, nó nhìn nam tử trung niên, gào lên: “Tiểu chủ ta có một thanh kiếm, ngươi dám sờ không?”
Nói đoạn, Diệp Huyền cũng phối hợp, hắn xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm chầm chậm bay đến trước mặt nam tử trung niên!
Lúc nên cố thì cố, những lúc không nên cố thì hắn sẽ không cố!
Nam tử trung niên nhìn Thanh Huyền Kiếm, hắn ta trầm mặc.
Tiểu tháp cười lạnh lùng: “Sao nào, không dám hả? Thanh kiếm này được Thiên Mệnh tỷ tỷ - đệ nhất cường giả khắp chư thiên vạn giới tạo ra, ngươi có dám sờ không?”
Nam tử trung niên nhìn tiểu tháp, hắn ta nhếch miệng: “Đệ nhất cường giả khắp chư thiên vạn giới? Đúng là nực cười!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nắm chặt lấy Thanh Huyền Kiếm!
Uỳnh!
Thanh Huyền Kiếm đột nhiên tỏa ra một luồng sức mạnh vô cùng kinh khủng. Thế nhưng ngay sau đó, luồng sức mạnh ấy đã bị nam tử trung niên trấn áp.
Nam tử trung niên chẳng tỏ vẻ gì cả: “Để ta xem xem ngươi là thần thánh phương nào!”
Dứt lời, hắn ta bèn chầm chậm nhắm hai mắt lại. Cùng lúc đó, Thanh Huyền Kiếm bắt đầu rung lên!
Trông thấy cảnh tượng ấy, tiểu tháp ở một bên thở phào một hơi: “Tiểu tháp ta thích nhất là người tự tin như vậy!”
Diệp Huyền đứng một bên im lặng.
Tiểu tháp không khỏi quay đầu nhìn hắn, nó do dự một lát rồi nói: “Tiểu chủ, rốt cuộc ngươi có điên không thế?”
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, nam tử trung niên đột nhiên ngẩng đầu, hắn ta nhìn tinh không xa xôi. Một lát sau, đôi đồng tử của hắn ta co lại.
Vụt!
Một thanh kiếm đâm thẳng vào trán hắn ta!
Vụt!
Chỉ trong chốc lát, cơ thể của nam tử trung niên đã trở nên mờ ảo.
Nam tử trung niên khó mà tin được: “Chuyện này…”
Tuy nhiên, như vậy thôi vẫn chưa kết thúc, trong thế giới xa xôi nào đó, trên một ngọn núi, hôm ấy, một thanh kiếm xuất hiện trên bầu trời. Khoảnh khắc thanh kiếm này xuất hiện, nam tử trung niên ngồi trên đỉnh núi bỗng ngẩng đầu, ánh mắt hắn ta thoáng hiện lệ khí: “Hỗn xược!”
Dứt lời, hắn ta xòe tay ra, trong lòng bàn tay hắn ta là một kim sắc ấn kí chầm chậm bay lên. Khoảnh khắc kim sắc ấn kí đó bay lên, đất trời bốn phía bỗng có vô số phù văn quỷ dị xuất hiện. Trong những lá phù văn này tỏa ra kim sắc quang trụ và tụ lại trong kim sắc ấn kí kia. Ngay sau đó, kim sắc ấn kí xông lên trời, đánh thẳng vào thanh kiếm kia!
Kiếm lao thẳng xuống!
Khi kiếm đâm vào kim sắc ấn kí, kim sắc ấn kí biến mất luôn!
Trông thấy cảnh tượng ấy, đôi đồng tử của nam tử trung niên co lại: “Sao có…”
Hắn ta còn chưa nói hết câu thì thanh kiếm kia đã đâm vào đỉnh đầu hắn ta.
Uỳnh!
Cơ thể nam tử trung niên trở nên mờ ảo!
Thanh kiếm kia bỗng hóa thành một đường kiếm quang và biến mất nơi cuối chân trời…
Nam tử trung niên nhìn chân trời, ánh mắt hắn ta hiện vẻ hoang mang: “Chém phân thân, phá bản thể…”
Dứt lời, nhục thân của hắn ta biến mất.
Hi sinh!
Cùng với sự biến mất của nam tử trung niên, người của những thế giới khác cũng sững sờ!
Một vị cường giả Vô cảnh đã hi sinh?
Cứ hi sinh như vậy?
Thanh kiếm kia của ai vậy?
Các cường giả ở thế giới khác đều sững sờ!
Không lâu sau, một lão giả xuất hiện ở nơi nam tử trung niên kia hi sinh. Hắn ta nhìn về phía trước, vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng.
Lúc này, một hồng quần nữ tử đột nhiên xuất hiện ở phía cách lão giả không xa. Vẻ mặt hồng quần nữ tử cũng nghiêm trọng vô cùng.
Hai người đều là cường giả Vô cảnh!
Lão giả đột nhiên nói: “Là ai?”
Giọng nói hắn ta mang theo vẻ hoang mang.
Hồng quần nữ tử trầm mặc.
“Ha ha!”
Lúc này, một tiếng cười lớn đột nhiên truyền đến.
Hai người quay đầu nhìn, ở phía xa xa, một nam tử trung niên mặc bạch bào chầm chậm bước đến.
Lão giả híp mắt: “Quân Đạo Lâm, ngươi cười gì?”
Quân Đạo Lâm cười lớn: “Chúng ta đã mong muốn đột phá cả đời này, thế nhưng chín người chúng ta tu luyện hàng ngàn vạn năm nay, tới giờ không ai có thể tiến bộ thêm! Mà hôm nay có một cường giả trên Vô cảnh ra tay, chúng ta không nên vui mừng hay sao?”
Lão giả và hồng quần nữ tử trầm mặc.
Vui mừng!
Như lời Quân Đạo Lâm nói, chín người bọn họ đã dừng ở Vô cảnh hàng ngàn vạn năm nay. Trong hàng ngàn vạn năm này, bọn họ không tiến bộ thêm được một chút nào, nhiều khi bọn họ còn nghĩ, có phải Vô cảnh là tận cùng của võ đạo rồi hay không?
Mà bây giờ thanh kiếm kia nói cho bọn họ biết, Vô cảnh chưa phải tận cùng!
Nghĩ đến đây, lão giả và hồng quần nữ tử đột nhiên mỉm cười!
Hi vọng!
Lúc này trong lòng hai người bỗng thấy hi vọng, Vô cảnh không phải tận cùng, như vậy tức là bọn họ còn có mục tiêu và động lực phấn đấu!
Hết chương 3709.



Bạn cần đăng nhập để bình luận