Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1320:

Phải biết rằng, Kiếm Mộc đã từng là kì tài tung hoành đất trời, hắn ta có sự kiêu ngạo của riêng mình. Mà lúc này, hắn ta lại làm ra một chuyện như thế…

Không cần biết là lí do gì, không cần biết xuất phát điểm như thế nào, hành vi này của hắn ta là vô cùng vô sỉ, không phải hành vi mà một cường giả nên có.

Do vậy, khi Diệp Linh nói câu ấy, hắn ta biết kiếm tâm của hắn ta đã lung lay.

Thế nên hắn ta mới dấy lên sát niệm!

Nếu là những cường giả khác, bọn họ có thể thay đổi bản tâm thiện ác chỉ trong chốc lát. Thế nhưng kiếm tu thì không thể. Đừng nói Kiếm Mộc, đến Diệp Huyền:: một người mặt dày như thế cũng không làm nổi mấy chuyện đi ngược lại với bản tâm.

Kiếm tu, thứ bọn họ tu chính là tâm.

Tâm càng lớn mạnh thì kiếm cũng càng lớn mạnh!

Mà lúc này, câu nói của Diệp Linh đã khiến kiếm tâm của Kiếm Mộc dao động.

Một luồng kiếm ý vô hình tỏa ra từ người Diệp Linh.

Đây chính là suy nghĩ của tất cả mọi người.

Diệp Linh dứt lời, thế nhưng thanh kiếm kia không đâm vào nàng.

Thôi xong rồi!

Diệp Linh chầm chậm nhắm mắt lại, trong đầu nàng xuất hiện rất nhiều cảnh tượng trong quá khứ…

Là tiếng của Diệp Huyền!

Trên không trung, một đường kiếm quang bay thẳng xuống và hướng về phía Diệp Linh.

“Không!”

Nàng nhếch khóe miệng: “Ca, không được làm muội muội của ngươi nữa rồi…”

Diệp Linh nhìn đường kiếm quang ấy, vẻ mặt nàng bình tĩnh vô cùng. Nàng không kháng cự, cũng không ra tay, bởi lẽ nàng biết mình hoàn toàn không thể đánh lại được cường giả kiếm tu trước mắt này.

Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả mọi người ở Bắc Cảnh đều sững sờ.

Mà những giọt nước mắt này lại mang màu đỏ của máu.

Uỳnh!

Khoảnh khắc ấy, huyết dịch trong cơ thể Diệp Huyền bắt đầu sôi sục.

Đúng lúc ấy, một tiếng hô lớn như tiếng gào của một con dã thú truyền đến từ phía đường chân trời.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh phát ra. Lúc bấy giờ, một đường kiếm quang xuất hiện ngay trước mặt Diệp Linh. Diệp Huyền nhìn nàng, lúc này cơ thể của Diệp Linh đang dần dần trở nên mở ảo, màu sắc trong đôi mắt nàng cũng dần nhạt đi. Tuy nhiên, khi trông thấy Diệp Huyền, nàng vẫn từ từ giơ tay lên, muốn chạm vào hắn nhưng lại không giơ được. Lúc này, Diệp Huyền bèn nắm lấy tay Diệp Linh, trên mặt hắn toàn là nước mắt.

Một luồng huyết mang đột nhiên trào ra từ trong cơ thể của Diệp Huyền. Trong chớp mắt, bầu trời của Bắc Cảnh bèn biến thành một biển máu.

Diệp Huyền ôm chặt lấy Diệp Linh, hắn ngẩng đầu và gào lên: “Không! A a a!”

Dứt lời, kiếm quang bèn nhắm thẳng đến đỉnh đầu của Diệp Huyền. Một kiếm này không những mạnh mà còn vô cùng bất ngờ.

Dứt lời, hai mắt Diệp Linh bèn nhắm nghiền, còn cơ thể của nàng thì vẫn đang biến hóa giữa hư và thực. Thế nhưng, khí tức của nàng đã biến mất hoàn toàn.

Ầm!

Diệp Linh nắm chặt lấy tay hắn, giọng nàng run rẩy: “Ca, đừng… đừng tự trách mình…”

Diệp Huyền bảy bật lên cao…

Hắn đã thi triển huyết mạch!

Chỉ trong chốc lát, hắn đã biến thành một huyết nhân.

“Không!”

Lúc tung đường kiếm quang ấy, Kiếm Mộc không hề nương tay!

Hắn ta muốn giết Diệp Huyền chỉ với một đòn tấn công!

Mà đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng quay người.

Ầm!

Bầu không khí bỗng rơi vào trầm lặng, Kiếm Mộc đột nhiên chỉ về phía Diệp Huyền: “Phá!”

Trên không trung, Kiếm Mộc nhìn chằm chằm Diệp Huyền, lòng bàn tay hắn ta đang tích tụ kiếm quang.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Diệp Huyền. Hắn vẫn đang ôm Diệp Linh, cả người run rẩy kịch liệt như thể đang sợ hãi đến cực độ. Cùng lúc đó, xung quanh hắn phát ra những tia hồng quang nhàn nhạt.

Uỳnh!

Một đường huyết quang xông thẳng lên trời và đâm vào đường kiếm quang của Kiếm Mộc, ép cho nó phải dừng lại.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Kiếm Mộc lập tức thay đổi: “Huyết mạch của ngươi là gì vậy…”

Lúc này, hắn ta kinh ngạc vô cùng, bản thân chưa từng thấy ai có loại huyết mạch này cả!

Yêu nghiệt!

Sát ý trong mắt Kiếm Mộc lại càng rõ nét hơn. Diệp Huyền yêu nghiệt đến mức độ này, đúng là vượt ngoài dự liệu của hắn ta.

Nếu để hắn tiếp tục phát triển thì hắn ta chắc chắn sẽ không thể kê cao gối ngủ được mất!

Phía dưới, Diệp Huyền nhìn chằm chằm Kiếm Mộc, đôi mắt hắn giờ đây như một biển máu, trông cực kì đáng sợ.

Khoảnh khắc ấy, tia lí trí cuối cùng của Diệp Huyền đã biến mất.

Trên không trung, Kiếm Mộc bỗng ấn tay phải xuống, kiếm quang dưới tay hắn ta chấn động rồi chém nát huyết quang của Diệp Huyền. Cuối cùng, nó vụt ngang trời và đâm thẳng về phía đối phương.

Diệp Huyền gào lên một tiếng, Thiên Tru kiếm trong tay hắn trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang màu đỏ và xộc thẳng lên trời.

Ầm!

Huyết quang của Diệp Huyền đánh tan kiếm quang của Kiếm Mộc. Tiếp đó, hắn nhún chân, cả người hóa thành một đường huyết hồng kiếm quang và xông thẳng về phía trước.

Những nơi Diệp Huyền đi qua đều bị hủy diệt.

Huyết mạch chi lực cộng thêm Thiên Tru kiếm tạo thành một luồng uy lực vô cùng lớn!

Trên không trung, Kiếm Mộc híp mắt lại: “Để ta xem xem, Diệp Huyền ngươi còn có thể thách thức lão phu đến mức nào!”

Dứt lời, hắn ta bèn chém mạnh kiếm xuống phía dưới.

Đối mặt với Diệp Huyền, Kiếm Mộc đương nhiên sẽ không e dè sợ sệt. Dẫu sao thì cảnh giới của hắn ta cũng cao hơn vài bậc so với Diệp Huyền.

Xét về mặt thực lực thì hắn ta vô cùng tự tin!
Bạn cần đăng nhập để bình luận