Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1229: U Minh Điện?

A Liên nhìn về phía nơi xa cuối tinh không: “Ngươi nhìn tinh không này, chúng ta tiếp tục đi thẳng về phía trước cho dù đi đến khi chúng ta chết đi cũng không đi được đến cuối. Mà trong vũ trụ mịt mờ này có rất nhiều thứ không biết. Nữ tử váy trắng có thực lực vô địch thiên hạ, nhưng mà ai dám cam đoan ở trong vũ trụ vô tận này không có người mạnh mẽ hơn nàng? Chỉ nói Ngũ Duy, người sáng tạo ra cái tháp nhỏ đó kinh tài tuyệt diễm thế nào? Ngoại trừ hắn ta ra, những cường giả đứng đầu Ngũ Duy sẽ có thực lực thế nào? Tất cả đều không biết trước được!"

Diệp Huyền lắc đầu, bây giờ hắn không muốn nghĩ đến những thứ này bởi vì có nghĩ cũng không có ý nghĩa gì!

Những chuyện gì nên tới vẫn phải tới!

Bây giờ hắn chỉ muốn đi tốt con đường hiện tại, từng bước tiến lên.

A Liên lại nói: "Ngươi phải nghĩ cách hoàn toàn khống chế cái tháp nhỏ đó."

Diệp Huyền nhìn về phía A Liên, cười khổ: “Tiền bối cũng biết..."

Hắn không ngờ A Liên này cũng biết Giới Ngục tháp đang ở trong tay hắn.

A Liên nhìn Diệp Huyền: “Ta thầm bảo vệ ngươi, ai tiếp xúc với ngươi ta biết rõ hơn bất kỳ kẻ nào!"

Đáng tiếc, Đạo tắc khó mà gom đủ lắm!

Ăn nói bậy bạ?

Giới Ngục tháp hình như có rất nhiều công năng, giống như Liên Thiển giải thích, nếu như hắn có thể gom đủ tất cả Đạo tắc...

Đúng lúc này, A Liên đột nhiên nói: "Lần này nơi chúng ta cần đi là một chỗ tương đối đặc thù, đến đó đừng có ăn nói bậy bạ, biết chưa?"

A Liên lại nói: "Ngươi nhất định phải khống chế tháp này, chỉ có như thế thì ngươi mới có thể lợi dụng nó để đối phó cường địch, hơn nữa tháp này hẳn là còn có rất nhiều công năng, ngươi phải lợi dụng nó nhiều hơn!"

Diệp Huyền nghĩ, sau đó nói: "Không biết..."

Diệp Huyền cười nói: "Cũng đúng!"

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, trong lòng của vị tiền bối này mình lại là một người như thế?

Diệp Huyền gật đầu.

Lúc trước Kiếm Tôn đến Bắc Cảnh, chắc chắn A Liên vẫn đang chú ý tới Kiếm Tôn, nàng là người biết rõ tung tích của Kiếm Tôn nhất.

Nhưng mà cũng may là A Việt đã đi tìm Đạo tắc, sau này một khi gom đủ Đạo tắc, chính là thời điểm Diệp Huyền hắn vô địch!

Diệp Huyền cười ngượng ngùng: “Hẳn là có một chút thôi!"

Ngoại trừ đám người nữ tử váy trắng ra, trong Tứ Duy vũ trụ này sẽ không có người nào là đối thủ của hắn!

A Liên lắc đầu: “Láu cá! Khuyết điểm lớn nhất của ngươi bây giờ chính là không đủ hiểu rõ Tứ Duy."

A Liên nói khẽ: "Biết khuyết điểm lớn nhất của ngươi bây giờ là gì không?"

A Liên cười nói: "Có phải ngươi cảm thấy ngươi không có bất kỳ khuyết điểm gì đúng không?"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hỏi: “Tiền bối, rốt cuộc thì ngươi là ai?"

Diệp Huyền nhìn về phía A Liên: “Rất lợi hại phải không?"

Mọi người đều bảo bây giờ nói cũng không có ý nghĩa gì...

A Liên nói khẽ: "Rất nhiều, nhưng mà ta không có thời gian dạy ngươi quá nhiều, bởi vì ta biết cũng không nhiều, lần này dẫn ngươi tới chỗ này, hẳn là các nàng có thể dạy ngươi nhiều hơn."

Nữ nhân này giống như quỷ vậy!

Diệp Huyền hỏi: “A Liên tiền bối chỉ là?"

A Liên mỉm cười: “Viên cô nương có hứng thú cùng đi không?"

Viên cô nương nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó nhìn về phía A Liên: “Ta rất tò mò các ngươi muốn đi nơi nào."

A Liên cười nói: "Xem ra Viên cô nương vẫn không muốn bỏ qua cho hắn!"

"Các nàng?"

Lúc này, A Liên đột nhiên quay người, nàng nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó, một nữ tử đi ra, người tới, chính là Viên Tiểu Đao.

âm hồn bất tán!

Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống.

A Liên mỉm cười: “Rất lợi hại!"

Diệp Huyền cười khổ, lại là thế này.

A Liên mỉm cười: “Chuyện này sau này ngươi sẽ biết. Bây giờ nói với ngươi cũng không có ý nghĩa gì."

Đối với thân phận của A Liên, hắn vẫn rất hiếu kỳ.

Viên Tiểu Đao hơi nhếch khóe miệng lên: “Đương nhiên!"

Nói rồi, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Không ngại chứ?"

Diệp Huyền mặt không cảm xúc: “Ta nói có ngại thì ngươi sẽ rời đi sao?"

Viên Tiểu Đao cười nói: "Sẽ không!"

Diệp Huyền nhún vai: “Vậy thì hỏi làm gì?"

Viên Tiểu Đao nhìn về phía A Liên: “A Liên cô nương, chúng ta đi thôi!"

A Liên gật đầu: “Đi!"

Nói xong, nàng quay người đi.

Ba người tăng tốc độ.

Chỉ chốc lát, ba người đã đi tới một tinh vực không biết, trước khi đi vào tinh vực này, bọn họ xuyên qua khoảng mười mấy tinh vực hắc động!

Không chỉ như thế, trong lúc đó còn gặp bão hắc động mấy lần!

Vừa nghĩ tới bão hắc động là bây giờ hắn vẫn còn hơi sợ.

Quá kinh khủng!

Sức mạnh kinh khủng như thế, sợ là Địa Tiên thân thể cũng khó mà gánh vác!

Cũng may là có hai người này đi theo, nếu không thì hắn hoàn toàn không thể đến được mảnh tinh vực này.

Mà bây giờ, những người đi theo sau lưng bọn họ gần như đã biến mất sạch sẽ.

Về phần còn có người đi theo nữa hay không thì hắn cũng không biết được.

Đúng lúc này, A Liên đột nhiên chỉ vào nơi xa: “Chính là chỗ đó."

Diệp Huyền nhìn về phía cách đó không xa, ở sâu trong tinh không, một tòa cung điện màu đen lơ lửng, đại điện đen kịt, có chút nặng nề.

Mà trên cửa cung điện có hai chữ lớn đỏ như máu: U Minh.

Diệp Huyền nhíu mày: “U Minh Điện?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận