Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 876: Hốt Hoảng?

Đường Đại tiểu thư đột nhiên nói:

- Diệp công tử rõ ràng biết nhiều hơn ta, không bằng nói một chút?

Diệp Huyền nói:

- Không biết Đường Đại tiểu thư xưng hô thế nào? Một mực gọi ngươi như vậy, thật sự là có chút thất lễ!

Đường Đại tiểu thư nhìn Diệp Huyền:

- Đường Thanh.

- Đường Thanh!

Diệp Huyền chân thành nói:

- Tại sao ta lại cảm thấy ngươi tuyệt không giống kiếm tu a? Ngược lại, ta cảm thấy ngươi càng giống một tên tiện tu, thật sự rất tiện, ta không nói đùa!

- Còn xin Diệp công tử giúp ta mở mang kiến thức về món chí bảo kia!

- Tự nhiên!

Đường Thanh nâng chén trà trên bàn nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó nói:

- Diệp công tử, ngươi thật sự là kiếm tu sao?

Tự mình đi vào!

- Tên rất hay, một chữ "Thanh" này, bất phàm a! Xưa có mây, thanh thiên bạch vân nhân gian nguyệt, độc chiếu sơn hà vạn nhật minh, chữ thanh này...

Khóe miệng Diệp Huyền hơi nhấc lên:

Diệp Huyền nhìn về phía Đường Thanh:

Đường Thanh đột nhiên nói:

Diệp Huyền: "..."

Một lát sau, Đường Thanh lắc đầu cười một tiếng:

Đường Thanh lắc đầu:

- Diệp công tử, ngươi không sợ ta ra tay cướp đoạt nó?

- Sao Đường tiểu thư không tự mình vào xem?

Đường Thanh híp lại hai mắt, giờ khắc này, trong điện đột nhiên trở nên hết sức an tĩnh.

- Đường tiểu thư không tin nhân phẩm của ta sao?

- Ta sợ, bởi vì ta sợ sau khi đi vào sẽ không ra được.

Đường Thanh nghiêm mặt nói:

- Không sợ, bởi vì ta tin tưởng nhân phẩm của Đường tiểu thư!

Đường Thanh nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

Diệp Huyền chân thành nói:

Nhìn thấy tòa tiểu tháp hư ảo này, Đường Thanh lập tức hơi nheo lại hai mắt.

Diệp Huyền cười cười, giữa chân mày hắn, một tòa tiểu tháp hư ảo đột nhiên xuất hiện.

- Diệp công tử cũng không phải là người ngu xuẩn, một mực giữ lại bảo vật này, nghĩ đến cũng không phải lòng tham, mà là có nguyên nhân khác!

Đường Thanh nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Diệp công tử, ngươi là một người thông minh, ta không muốn quanh co lòng vòng với ngươi! Đồ vật trên người ngươi, Đường tộc ta sẽ không bỏ qua, mà không chỉ Đường tộc ta, còn có thật nhiều thế lực khác đều đang đánh chủ ý vào bảo vật này của ngươi. Diệp công tử, bảo vật này lưu lại trên thân thể ngươi, đối với ngươi mà nói, chỉ là một tai họa, ngươi cũng đã biết?

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta biết!

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền: "...".

- Đúng thật là không tin!

Đường Thanh gật đầu:

Diệp Huyền cười nói:

- Đường cô nương, đây là bảo vật ngươi mong muốn!

Đường Thanh nhìn toà tiểu tháp kia, nàng chậm rãi nắm chặt tay phải, nhưng một lát sau lại buông ra:

- Diệp công tử có ý tứ gì?

Diệp Huyền chân thành nói:

- Đường cô nương, ta có khả năng nói cho ngươi, bảo vật này rơi vào trong tay ngươi, sẽ mang đến cho Đường tộc ngươi tai hoạ ngập đầu, ngươi tin không?

Đường Thanh lắc đầu:

- Đối với thực lực của Đường tộc ta, ngươi hoàn toàn không biết gì cả!

Diệp Huyền cười nói:

- Đúng!

Diệp Huyền nói:

- Muốn có được món chí bảo này, trước hết phải giết ngươi!

Đường Thanh trầm giọng nói:

- Đúng!

Diệp Huyền gật đầu:

- Vậy ngươi có biết, vì sao ngày đó chân thân của vị Tinh chủ kia không dám đi tới Vị Ương tinh vực?

Đường Thanh nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền nói:

- Đường cô nương, phàm là người muốn tháp này, đều không có kết quả tốt. Nói thật, có khả năng ngày sau ta cũng có thể sẽ không có kết quả tốt. Mà bây giờ, không phải ta không muốn giao nó cho ngươi, mà là, ta không cho ngươi được.

Đường Thanh cau lại chân mày:

- Vì sao?

Diệp Huyền cười cười, không nói gì.

Sắc mặt Đường Thanh biến hóa:

- Nó đã nhận ngươi làm chủ nhân!

Diệp Huyền cười nói:

- Biết một chút!

Đường Thanh nói:

- Đường cô nương, ngươi có biết Vị Ương tinh vực ngày đó đã phát sinh sự tình gì không?

Đường Thanh nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền thu hồi Giới Ngục tháp, nói:

- Đối với năng lực cùng với sự nguy hại của tháp này, ngươi hoàn toàn không biết gì cả.

Đường Thanh nhìn Diệp Huyền:

- Vì sao ngươi lại nói với ta nhiều như vậy?

Diệp Huyền cười nói:

- Muốn đánh tan suy nghĩ đoạt bảo của ngươi.

Đường Thanh lắc đầu:

- Không thể nào, cho dù ta từ bỏ, Đường tộc ta cũng sẽ phái những người khác tới. Hơn nữa, Diệp công tử, cho dù ta tin ngươi, nhưng Đường tộc ta cũng tuyệt không cho phép tháp này rơi vào trong tay những thế lực khác, ví dụ như Trật Tự Minh, ví dụ như Yêu tộc.

Diệp Huyền mỉm cười:

- Tiếp theo Đường cô nương chuẩn bị làm thế nào?

Đường Thanh cười nói:

- Chuẩn bị xem kịch!

Diệp Huyền nhíu mày, lúc này, Đường Thanh nói:

- Diệp công tử, như ngươi nói, món chí bảo trên người ngươi đây cũng không đơn giản, dĩ nhiên, ngươi cũng không đơn giản. Ta đã dùng danh nghĩa cá nhân phát ra lệnh truy nã ngươi, phàm là người có thể giết ngươi, ban thưởng ba món thần khí Tạo Hóa cảnh, năm trăm vạn thần tinh. Không chỉ như thế, ta còn để lộ ra hành tung của ngươi, hiện tại, bên ngoài phủ thành chủ, đoán chừng đã tụ tập không ít người.

Diệp Huyền yên lặng.

Đường Thanh lại nói:

- Diệp công tử cũng đừng nghĩ đến việc động thủ với ta! Giết ta, người Đường tộc phái tới có khả năng sẽ không giống như ta đây, áp dụng loại phương thức "nhu hòa" này! Hơn nữa, Diệp công tử ngươi chưa chắc đã giết được ta. Hiện tại nếu ta là ngươi, ta sẽ lập tức chạy trốn, bởi vì cường giả Trật Tự Minh cũng đang trên đường chạy tới, không chỉ Trật Tự Minh, có khả năng cường giả Yêu tộc cũng sẽ tới ngay lập tức!

Diệp Huyền đứng dậy, hắn giơ ngón tay cái với Đường Thanh:

- Đường cô nương, mưu kế hay!

Đường Thanh nhìn thẳng Diệp Huyền, cười nói:

- So với Diệp công tử, ta ngược lại vẫn còn kém xa! Một mình ngươi giữa lúc vỗ tay lại đùa bỡn Đường tộc ta cùng với Kiếm tông, phần trí lực này, cũng không phải bình thường...

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất.

Đường Thanh cười lạnh, thân thể nàng đột nhiên mờ đi, không chỉ nàng, không gian chung quanh nàng cũng mờ đi trong khoảnh khắc này, rõ ràng, nàng muốn thông qua không gian này truyền tống đi.

Hiện tại, nàng cũng không muốn đánh với Diệp Huyền, bởi vì không có ý nghĩa!

Nếu Diệp Huyền và món chí bảo kia đều không đơn giản, vậy nên để Diệp Huyền đối đầu với người khác sẽ tốt hơn!

Đường gia đứng đằng sau xem kịch, sau đó tùy thời mà động!

Mà vào thời khắc này, vẻ mặt Đường Thanh đột nhiên đại biến, bởi vì không gian chung quanh nàng đột nhiên khôi phục như bình thường!

Đường Thanh vừa muốn ra tay, một thanh kiếm đã kề sát giữa chân mày của nàng.

Đường Thanh nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Ngươi làm sao làm được?

Diệp Huyền không nói nhảm bất kỳ lời gì, trực tiếp một phát bắt lấy bả vai Đường Thanh, sau đó vứt nàng vào bên trong Giới Ngục tháp.

Bên trong Giới Ngục tháp, Đường Thanh đề phòng nhìn bốn phía, nàng biết, đây chính là món chí bảo kia.

Tự thành không gian!

Lúc này, một tiểu nữ hài xuất hiện ở trước mặt Đường Thanh, chính là Tiểu Linh Nhi.

Nhìn thấy Đường Thanh, Tiểu Linh Nhi ngây ngẩn cả người, sau đó xoay người chạy, trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa, thế nhưng rất nhanh, nàng lại xuất hiện trước mặt Đường Thanh, nhưng mà giờ phút này, trong tay nàng có thêm một thanh kiếm!

Nhìn Đường Thanh, Tiểu Linh Nhi cũng rất đề phòng.

Đường Thanh híp lại hai mắt, đang định xuất thủ, lúc này, một cỗ lực lượng thần bí đột nhiên bao phủ nàng.

Lực lượng của đạo tắc tầng thứ nhất!

Cỗ lực lượng này vừa xuất hiện, Đường Thanh phát hiện, cả người nàng vậy mà vô phương động đậy nửa phần!

Giờ khắc này, cuối cùng vẻ mặt Đường Thanh cũng biến đổi!

Phải nói, có chút hốt hoảng!

Lúc này nàng mới phát hiện, dường như bản thân đã không còn năng lực phản kháng!

Đường Thanh dần dần tỉnh táo lại, mà ở đối diện nàng, Tiểu Linh Nhi lại đề phòng nhìn nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận