Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 870: Nếu Có, Đó Chính Là Ta Chết!

Một lát sau, Đại tiểu thư Đường gia đột nhiên nói:

- Đi liên lạc với những tinh vực lúc trước đã từng tiến công Vị Ương tinh vực.

Nhạc lão do dự một chút, sau đó nói:

- Sợ là bọn hắn không có đảm lượng quay trở lại.

Đường Đại tiểu thư lãnh đạm nói:

- Ta cũng không tin là bọn hắn không muốn báo thù!

Nhạc lão khẽ gật đầu:

- Lão phu đi thử xem!

Nói đến đây, ánh mắt nàng dần dần trở nên băng lãnh.

Bên trong Võ Điện, Diệp Huyền lẳng lặng đứng đấy, ở trước mặt hắn không xa, là Vũ Vấn và Hách Liên Thiên.

Đường Đại tiểu thư nhìn về phía Thần Võ thành:

Võ viện.

- Giúp ta đi liên hệ vài người...

Diệp Huyền cười nói:

Nói xong, hắn quay người rời đi!

Vũ Vấn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Một lát sau, Dạ Lan cũng quay người rời đi.

Đường Đại tiểu thư nhìn về phía Dạ Lan ở bên cạnh:

...

Vũ Vấn gật đầu:

- Vậy ta sẽ chơi đùa cùng với các ngươi! Diệp Huyền...

- Ngươi nhất định phải đi! Võ viện ta, không chịu nổi Đường tộc và vô số thế lực nhằm vào.

- Diệp tiểu hữu, ngươi hẳn phải biết dụng ý của lão phu khi gọi ngươi tới a?

- Vũ Vấn tiền bối hi vọng ta rời đi?

Hắn tự nhiên biết nên làm như thế nào!

- Ngươi hẳn là biết nên làm thế nào!

Nói trắng ra, là hắn nhất định phải ra ngoài hấp dẫn hỏa lực!

- Nếu ta đi, bọn hắn vì tìm ta, cũng sẽ tới nhằm vào Võ viện.

- Chiếu cố muội muội ta và các bằng hữu của ta thật tốt, ta không hy vọng Võ viện sẽ vì cầu tự vệ mà giao bọn hắn ra, nếu làm như vậy, như vậy, hiện tại ta có khả năng dẫn theo các nàng rời đi.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Một mình hắn có việc, tất cả mọi người sẽ chết!

Tự nhiên là có khả năng dẫn theo các nàng rời đi, thế nhưng như thế, sẽ rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm!

Hắn còn có Giới Ngục tháp!

Vũ Vấn nhìn Diệp Huyền:

Vũ Vấn trầm giọng nói:

- Thật có lỗi, chúng ta không còn cách nào khác.

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền cười.

Mà chỉ cần hắn hiện thân, Đường tộc nhất định sẽ đi tìm hắn, mà sẽ không bỏ ra đại giá quá lớn để nhằm vào Võ viện và Kiếm tông.

Hắn nhất định phải không ngừng hiện thân, sau đó hấp dẫn ánh mắt của Đường tộc, tiếp theo, dẫn bọn hắn đi tới địa phương khác.

Hắn không thể ẩn núp!

Võ viện nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Ngươi yên tâm, Võ viện ta tuyệt sẽ không bán đứng bọn hắn để cầu tự vệ.

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta sẽ nhớ kỹ câu nói này của tiền bối! Nếu như tiền bối nuốt lời... Ta nhất định sẽ không tiếc bất kỳ đại giới nào để giết sạch toàn bộ Võ viện. Mà nếu như tiền bối giữ lời, ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào đứng về phía Võ viện, càng sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà hấp dẫn cừu hận của tất cả mọi người.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Lúc đi tới cửa, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó nói:

- Nói cho muội muội ta biết, ca ca của nàng tuyệt sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương đến một sợi tóc của nàng, nếu có, đó là khi Diệp Huyền ta chết rồi.

Nói xong, hắn đi ra ngoài.

Nhìn Diệp Huyền rời đi, Vũ Vấn thật lâu không lên tiếng!

- Hắn rời đi.

Vũ Vấn nói khẽ:

- Võ gia gia, ca ca ta đâu?

Diệp Linh nhìn về phía Vũ Vấn, có chút ủy khuất:

Lúc này, Vũ Vấn xuất hiện trước mặt Diệp Linh.

Không có người đáp lại.

Nghe vậy, vẻ mặt Vũ Vấn và Hách Liên Thiên lập tức đại biến.

Đối với Võ viện hiện tại, Diệp Linh càng thêm trân quý, bởi vì tổ sư Kiếm tông đã giải khai cấm chế thể chất cho Diệp Linh, Diệp Linh hiện tại, nhiều nhất nửa năm là có thể đạt đến Đạo cảnh!

Hơn nữa, không gian trưởng thành của Diệp Linh là không có giới hạn a!

Hai người trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.

Bên trong Thần Võ thành, trên đường phố trống trải, một tiểu nữ hài một đường phóng tới phía ngoài Thần Võ thành:

- Ca...

Tiểu nữ hài vừa chạy vừa khóc, nước mắt tựa như vỡ đê.

Rất nhanh, tiểu nữ hài vọt tới cổng lớn Thần Võ thành, nàng hô to về phía ngoài thành:

- Ca!

- Không thấy nha đầu Diệp Linh kia đâu...

Mà lúc này, Tần Sơn đột nhiên vội vàng chạy đến:

- Mặc kệ hắn làm chuyện gì, đều đã không còn liên quan với chúng ta.

Vũ Vấn lắc đầu:

- Tên này sẽ làm gì đây?

Bên cạnh Vũ Vấn, Hách Liên Thiên nói khẽ:

Diệp Linh trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm mặt, khóc rống:

- Ca, ca ca không cần muội nữa sao?

Giờ khắc này, nàng căn bản không hề giống với một cường giả đã đạt đến Tạo Hóa cảnh!

Giờ khắc này, nàng chỉ là một tiểu nữ hài, một tiểu nữ hài vì mất đi ca ca mà khủng hoảng.

Vũ Vấn ngồi xổm trước mặt ở Diệp Linh, nói khẽ:

- Nha đầu, không phải là hắn không cần ngươi nữa! Hắn là vì bảo hộ ngươi nên mới rời đi, ngươi hiểu chưa?

Diệp Linh trực tiếp lắc đầu, nước mắt tuôn trào không kiềm được:

- Ta không hiểu, ta, ta chỉ muốn ở cùng ca ca, ta chỉ muốn sống vui vẻ...

Nói xong, nàng đột nhiên đứng dậy phóng ra phía bên ngoài:

- Ca...

Vũ Vấn vội vàng ngăn cản Diệp Linh:

- Nha đầu, ngươi cũng đã biết, ngươi là đoạn sườn mềm lớn nhất đời này của hắn?

Diệp Linh nhìn về phía Vũ Vấn, nước mắt kia, tựa như chảy không hết.

Vũ Vấn trầm giọng nói:

- Ca ca ngươi, hắn rất mạnh, mạnh phi thường, thế nhưng, hắn có nhược điểm, nhược điểm lớn nhất của hắn chính là ngươi! Kiếm tông không thể đánh bại hắn, Đường tộc cũng không thể đánh bại hắn, thế nhưng, ngươi có thể đánh bại hắn, thậm chí là có thể đánh bại hắn phi thường dễ dàng, ngươi hiểu chưa?

Diệp Linh nắm chặt hai quả đấm, không nói gì.

Vũ Vấn lại nói:

- Ngươi là nhược điểm lớn nhất của hắn! Nếu như ngươi bị Đường tộc bắt đi, hắn làm sao bây giờ? Mà nếu ngươi đi theo hắn, ngươi bây giờ, có thể giúp đỡ hắn sao? Nha đầu, bây giờ, ngươi cần phải tu luyện cho thật tốt, đủ mạnh, mới có thể không liên lụy đến hắn, thậm chí là bảo hộ hắn, hiểu chưa?

Diệp Linh nắm chặt hai quả đấm, nàng không nói gì, chỉ là khóc, không ngừng khóc.

Vũ Vấn nói khẽ:

- Ngươi mạnh mẽ, ngươi an toàn, sẽ không ai có thể uy hiếp được ca ca của ngươi, ngươi biết không?

Diệp Linh lau đi nước mắt trên mặt, nàng nhìn thoáng qua bốn phía:

- Ca, muội sẽ cố gắng! Thế nhưng, ca nhất định phải đáp ứng muội, nhất định không thể gặp chuyện xấu, nhất định phải trở về tìm muội, nhất định!

Bốn phía, vô cùng an tĩnh, không có bất kỳ lời gì đáp lại.

Vũ Vấn nói khẽ:

- Hắn nghe được.

Diệp Linh mờ mịt nhìn bốn phía, run giọng nói:

- Ca... Ca đi ra gặp muội một chút có được không? Chỉ một chút thôi, muội bảo đảm sẽ không quấn lấy ca, muội cam đoan sẽ trở về tu luyện thật tốt, ca đi ra gặp muội một chút được không?

Nhưng mà, vẫn không có bất kỳ lời đáp lại nào.

Diệp Linh càng khóc dữ dội hơn!

Vẻ mặt Vũ Vấn có chút phức tạp.

Hắn biết, huynh muội Diệp Huyền từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm rất sâu, thế nhưng hắn không nghĩ tới tình cảm của hai huynh muội này vậy mà lại sâu đậm đến thế.

Diệp Linh lau đi nước mắt trên mặt, nàng giữ chặt tay Vũ Vấn:

- Võ gia gia, chúng ta đi thôi!

Vũ Vấn gật đầu, sau đó lôi kéo Diệp Linh đi về bên trong Thần Võ thành.

Lúc đi tới cửa, Diệp Linh đột nhiên dừng lại, nàng đột nhiên quay người hô to:

- Ca, nếu như ca chết, muội nhất định sẽ không sống tiếp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận