Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1504: Các ngươi đáng chết

Diệp Huyền trầm mặc.

Hắn biết, một khi Phệ Linh tộc động thủ, hắn cũng sẽ là mục tiêu của đối phương!

Nhưng vào lúc này, chỗ sâu trong Học Hải đột nhiên rung chuyển kịch liệt, từng vòng gợn sóng không ngừng lan ra xung quanh.

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn về phía chỗ sâu trong Học Hải, nơi đó xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ!

Trương Văn Tú nói khẽ: "Hẳn là sắp ra rồi!"

Tiểu tháp!

Diệp Huyền nhìn vòng xoáy đó, không khỏi trầm tư, tiểu tháp này vẫn còn là tiểu tháp của hắn hay sao?

Đúng lúc này, tiểu tháp đột nhiên từ chỗ sâu trong Học Hải phóng lên tận trời.

Diệp Huyền dừng lại, nhìn về phía không trung, lúc này, một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên bắn ra từ trong tiểu tháp, đạo tàn ảnh đó trực tiếp bị đánh bay.

Đệ tam trọng chiều không gian!

Đúng lúc này, một đạo tàn ảnh đột nhiên phóng tới tiểu tháp.

Diệp Huyền ngây cả người, ngay sau đó, sắc mặt hắn chợt thay đổi, tiểu tháp này tiến vào đệ tam trọng chiều không gian rồi!

Diệp Huyền nhìn tiểu tháp, không thể không nói, thời khắc này khí tức của cái tiểu tháp này mạnh mẽ hơn trước đó không chỉ một chút thôi đâu!

Nhưng mà tiểu tháp này lại có thể đi vào dễ như trở bàn tay!

Ầm!

Đó là nơi chỉ có cường giả cấp bậc như Diệp Linh mới có thể tiến vào!

Không trung, tiểu tháp rung động kịch liệt.

Không trung, một luồng sức mạnh to lớn từ trong thân tiểu tháp chấn động ra, toàn bộ chân trời bắt đầu rung chuyển, cùng lúc đó, một luồng uy áp vô hình bùng phát ra bốn phía xung quanh.

Bấy giờ, một lão giả đột nhiên phóng về phía tiểu tháp, mà tiểu tháp đó lại trực tiếp biến mất.

Thật mạnh!

Phía dưới, Diệp Huyền chợt thay đổi sắc mặt, đang định xuất thủ nhưng Trương Văn Tú lại lắc đầu: “Không cần!"

Diệp Huyền nheo mắt, thực lực của tiểu tháp này không phải kinh khủng bình thường đâu nha!

Cho dù là Trương Văn Tú cũng chỉ có thể dựa vào một số ngoại vật mới có thể đi vào!

Trên không trung, lão giả đó cũng thay đổi sắc mặt, chờ hắn ta kịp phản ứng lại thì toàn bộ cơ thể đã nổ bể ra, hóa thành hư vô.

Nàng biết tiểu tháp này kiêu ngạo như thế nào, lúc trước cái tháp rẻ rách này ngoại trừ tiên tri ra thì nó không nghe ai cả, mà bây giờ nó lại thân cận với Diệp Huyền như vậy!

Diệp Huyền sửng sốt, hắn xòe lòng bàn tay ra, Giới Ngục tháp xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn, nó hơi rung lên, nhẹ nhàng cọ vào tay của hắn trông rất thân thiết!

Diệp Huyền nở nụ cười, cất Giới Ngục tháp vào, hắn nhìn về phía Trương Văn Tú: “Văn Tú cô nương, đa tạ!"

Đúng lúc này, tiểu tháp đột nhiên đi tới trên đỉnh đầu Diệp Huyền, bên cạnh Diệp Huyền, Trương Văn Tú chậm rãi nắm chặt tay phải, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.

Diệp Huyền nói: "Ta biết rồi, cáo từ!"

Mà đây còn không phải là thời kì đỉnh phong của tiểu tháp, phải biết, chín đạo Đạo tắc tề tụ mới là thời kì đỉnh phong của tiểu tháp!

Trương Văn Tú nhìn chằm chằm nam tử trung niên, lên tiếng nói: “Các ngươi muốn giết hắn!"

Giữa sân, Trương Văn Tú đang định quay người rời đi, mà lúc này, nàng dường như nghĩ đến gì đó mà lập tức thay đổi sắc mặt, tính đuổi theo nhưng lúc ấy, một tên nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nam tử trung niên mỉm cười: “Xin Văn Tú cô nương hãy dừng bước!"

Nói xong, hắn trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.

Tiểu tháp đột nhiên bay đến trước mặt hắn, nó rung lên, sau đó trực tiếp hóa thành một đạo u quang chui vào trước ngực hắn.

Trương Văn Tú nhìn thoáng qua hắn: “Ngươi còn thần bí hơn ta tưởng tượng nhiều! Cái tiểu tháp này đã khôi phục, nhưng mà Đạo tắc trong tháp vẫn chưa tề tụ đủ, ngươi phải nghĩ cách để thu thập đủ tất cả Đạo tắc, để các nàng làm việc cho ngươi, chỉ có như vậy thì mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của tiểu tháp này!"

Diệp Huyền gật đầu: “Đã hiểu! Văn Tú cô nương, ta còn có việc khác, xin phép cáo từ trước!"

Trương Văn Tú gật đầu: “Cẩn thận một chút!"

Bên cạnh, Trương Văn Tú liếc mắt nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh.

Chẳng lẽ mình đúng là Thiên Tuyển Chi Nhân trong truyền thuyết sao?

Diệp Huyền cũng không ngờ tiểu tháp này đã khôi phục linh trí lại càng thân cận với hắn hơn nữa!

Chuyện này rất không bình thường!

Nam tử trung niên gật đầu: “Đúng thế."

Trương Văn Tú chậm rãi nắm chặt tay phải, nam tử trung niên cười bảo: "Trừ phi Văn Tú cô nương thôi động đại trận đó, nếu không thì ngươi không giết được ta, cũng không thể rời khỏi thư viện được đâu!"

Sắc mặt Trương Văn Tú trở nên nặng nề, không hề động thủ, một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt lóe lên vẻ lo âu.

...

Nơi nào đó trong đám mây, Diệp Linh đang bắt giết oan hồn ác quỷ thì đột nhiên ngừng lại, ở trước mặt nàng không xa, có một nam tử mặc áo trắng đứng đó!

Lý Mộ Bạch!

Diệp Linh nhìn hắn ta: “Ngươi gia nhập vào Phệ Linh tộc?"

Lý Mộ Bạch lắc đầu trả lời: “Ta xuất thủ giúp bọn họ hai lần, chỉ có thế thôi!"

Nghe vậy, Diệp Linh dường như nghĩ đến gì đó, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại: “Ngươi không giết được ta, ngươi chỉ đến ngăn cản ta, các ngươi muốn giết hắn!"

Lý Mộ Bạch gật đầu.

Diệp Linh đột nhiên gầm lên: “Các ngươi đáng chết!"

Ngay sau đó, nàng vọt thẳng đến chỗ Lý Mộ Bạch.

Nơi xa, Lý Mộ Bạch cũng biến mất theo, một đạo bạch quang từ giữa sân chợt lóe lên...

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận