Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1475: Làm phiền rồi

Sau khi rời khỏi Trích Tiên thành, Diệp Huyền không trở về Phù Văn tông mà tới Vạn Duy thư viện.

Trông thấy hắn tới, vô số cường giả của Vạn Duy thư viện lập tức vây quanh hắn.

Lúc này, Lâm Tiếu Thư xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Hắn ta nhìn Diệp Huyền và hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”

Diệp Huyền nói: “Ta muốn gặp Trương Văn Tú!”

Lâm Tiếu Thư nhíu mày, hắn ta đang định nói gì đó thì có một giọng nói vang lên từ bên trong thư viện: “Để hắn vào!”

Lâm Tiếu Thư liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó phất tay, các cường giả kia lập tức tản ra.

Hắn ta liếc nhìn đối phương, đang định nói gì đó thì Diệp Huyền lại chẳng thèm để ý hắn ta mà biến mất ngay tại chỗ.

Lâm Tiếu Thư quay người nhìn về phía dưới,, sắc mặt hắn ta bình tĩnh vô cùng, cũng chẳng biết đang nghĩ gì nữa.

Trương Văn Tú nói: “Xem ra ngươi vẫn lông bông nhỉ?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tu La Địa Ngục!”

Trương Văn Tú liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó nàng nói: “Nghe nói ngươi đã trở thành Thần Phù sư rồi?”

Trương Văn Tú bỗng nhiên nói: “Nói đi, có chuyện gì?”

Lúc này, Trương Văn Tú để cây chổi trong tay sang một bên. Nàng phất tay, đống bụi trên mặt đất lập tức biến mất.

Trương Văn Tú nói: “Ngươi muốn ta giúp Tu La Nữ Đế đối phó với Vong Giả Đại Đế chứ gì?”

Ở phía dưới, Diệp Huyền đi tới một tiểu viện. Bên trong tiểu viện, hắn thấy Trương Văn Tú đang quét dọn.

Trương Văn Tú phất tay: “Khỏi bàn!”

Diệp Huyền: “…”

Trông thấy cảnh tượng ấy, hắn chợt sững sờ, nữ nhân này đang quét tước ư?

Diệp Huyền cạn lời, sao nữ nhân này lại độc mồm độc miệng vậy nhỉ? Nàng không thể nói chuyện tử tế được à?

Trương Văn Tú mỉm cười một cách lạnh lùng: “Ta đã từng đồng ý với ngươi sẽ ra tay giúp ngươi hai lần, nhưng ta không nói sẽ liều mạng vì ngươi.”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền hỏi: ‘Ngươi sợ Vong Giả Đại Đế?”

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn nói: “Ý ngươi là sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ý ta là vậy đấy!”

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nhỡ đâu hắn ta đánh Vạn Duy thư viện của ngươi thì sao?”

Trương Văn Tú ngồi trước mặt Diệp Huyền, nàng vắt hai chân lại, mỉm cười nói: “Giúp ta mở Vạn Duy thư ốc ư?”

Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Văn Tú cô nương, nếu Vong Giả Đại Đế này ra ngoài sẽ sinh linh đồ thán, ngươi…”

Lúc này hắn mới hiểu, nếu như năm đó phu tử và Trương Văn Tú ra tay thì làm sao cái tháp chạy đi được!

Trương Văn Tú nói: “Đừng có nói về ta như vậy! Ta và đối phương không thù không oán, tại sao ta phải đi ngăn cản đối phương? Hơn nữa, năm đó Vong Giả Đại Đế cũng đâu có sai, người sai là Tu La quốc, tự dưng đi luyện tà công gì đó, đúng là cái thứ não tàn.”

Vạn Duy thư ốc quá có sức hấp dẫn, một khi mở Vạn Duy thư ốc ra thì chắc chắn nó sẽ trở thành trung tâm chú ý của mọi người.

Bởi vì bọn họ không dám!

Nhưng sao hai người này lại không ra tay ngăn cản Giới Ngục tháp?

Trương Văn Tú hỏi ngược lại: “Liên quan đến ta sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Coi như trao đổi, ngươi thấy thế nào?”

Trương Văn Tú lắc đầu, nàng cười: “Diệp Huyền ơi là Diệp Huyền, xem ra trước kia ta đã đánh giá cao về ngươi rồi.”

Diệp Huyền chau mày. Rất nhanh sau đó, hình như hắn đã nghĩ ra điều gì đó, lập tức nói: “Các ngươi không dám mở Vạn Duy thư ốc!”

Trương Văn Tú thờ ơ: “Chỉ cần não hắn ta không bị cửa kẹp thì sẽ không làm như vậy đâu! Trừ Diệp Huyền ngươi ra cũng chẳng có ai dám tới làm phiền Vạn Duy thư viện của ta! Người ta phải lo lắng là ngươi mới đúng!”

Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền mà không lên tiếng.

Diệp Huyền đột nhiên nói: “Ta sẽ giúp ngươi mở Vạn Duy thư ốc!”

Trương Văn Tú lại bảo: “Đây là chuyện của Tu La Địa Ngục, ta sẽ không nhúng tay vào. Ngươi cũng đừng kéo mấy chuyện không đâu về cho ta, ta…”

Tiên tri đã không còn, một nữ tử thì khó mà trấn áp được Ngũ Duy vũ trụ.

Hình như Trương Văn Tú biết được Diệp Huyền đang nghĩ gì, nàng bỗng bảo: “Năm ấy, nếu nữ nhân kia quản lí thư viện thì có thể bảo vệ được Vạn Duy thư ốc. Thế nhưng sau khi lão sư rời đi, nữ nhân đó chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì! Hơn nữa, điều mâu thuẫn nhất là thư viện lại muốn chiếm lấy thư ốc! Sau khi tiên sinh rời đi, đó không còn là thư viện mà chúng ta biết nữa!”

Nói đoạn, nàng lại lắc đầu: “Ta đã nói với lão sư từ lâu rằng hắn ta làm vậy là không thỏa đáng!”

Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Không phải hành động không thỏa đáng mà là hắn ta đã biến mất rồi.”

Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền khẽ nói: “Ta tin, nếu như hắn ta còn ở đây thì thế giới này sẽ tốt đẹp hơn, không phải sao?”

Trương Văn Tú nói: “Hắn ta không thay đổi được lòng người đâu!”

Diệp Huyền đáp: “Thế nhưng hắn ta có thể giáo hóa lòng người. Trương cô nương, ngươi nói xem, trong thư viện có nhiều người tốt hay nhiều người xấu?”

Trương Văn Tú trầm mặc.

Hồi đầu có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào Vạn Duy thư ốc của tiên tri, thế nhưng cũng có rất nhiều người cố gắng bảo vệ Vạn Duy thư ốc!

Diệp Huyền lại nói: “Hắn ta không sai, nếu có sai cũng chỉ sai ở chỗ hắn ta đã biến mất!”

Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền: “Sao thế, hôm nay ngươi tới đây là để đàm đạo nhân sinh với ta à?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Làm phiền rồi!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Mục đích chủ yếu khi hắn tới nơi này là mong Trương Văn Tú có thể ra tay giúp đỡ. Nếu nữ nhân này đồng ý giúp thì Diệp Linh sẽ có nhiều cơ hội thắng hơn! Nhưng đáng tiếc là hắn đã tính sai rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận