Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 482: Cùng Nhau Cố Gắng

Vào đêm.

Diệp Huyền đi tới tẩm cung của Thác Bạt Ngạn lần nữa, nếu Thác Bạt Ngạn để cho hắn ngủ trên giường, dĩ nhiên hắn sẽ không khách khí, hắn trực tiếp lên giường, thế nhưng rất nhanh, hắn ngây ngẩn cả người.

Bởi vì trên giường có hai người!

Ngoại trừ Thác Bạt Ngạn, còn có Kỷ An Chi!

Hai người!

Thác Bạt Ngạn ngồi dậy, nàng nhìn Diệp Huyền, giống như cười mà không phải cười:

- Không phải muốn ngủ sao? Đi lên a!

Ý khiêu khích, không cần nói cũng biết!

Diệp Huyền hai tay ôm hai người, nghiêm mặt nói:

Mà một bên khác, Kỷ An Chi còn đang ăn gì đó, không có bất kỳ biểu hiện gì!

Hai nữ đều ngây ngẩn cả người!

Bên trái Diệp Huyền, Thác Bạt Ngạn đen mặt lại, rõ ràng, nàng đánh giá thấp da mặt của Diệp Huyền! Da mặt của tên này thế mà dày đến trình độ này!

- Ngươi đã nhiệt liệt yêu cầu như vậy, vậy ta cũng không thể không lên a!

Trong ngực ôm hai đại mỹ nữ, mà việc gì cũng không thể làm, hết sức dày vò a!

Sao ta phải sợ?

Cứ như vậy, Diệp Huyền trái ôm phải ấp!

Nói xong, hắn lập tức nhảy lên giường, sau đó trực tiếp nằm giữa hai nữ.

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Đi ngủ!

Thác Bạt Ngạn bắt lấy tay Diệp Huyền, cảnh cáo nói:

Thật sự dám đi lên a!

- Không được lộn xộn!

Ngay từ đầu vẫn rất thoải mái, thế nhưng rất nhanh, cũng có chút đau khổ!

Lúc đêm khuya, Kỷ An Chi đã ngủ say, thế nhưng, Thác Bạt Ngạn lại không ngủ được, bởi vì móng vuốt của Diệp Huyền đã sờ tới chỗ không nên sờ.

- Ta không sợ!

- An Chi còn đang ở đây!

Diệp Huyền vội vàng nghiêng người, nói khẽ:

- Ta không có lộn xộn, ta là cử động đúng đắn!

Không thể nhịn!

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

Một đêm này, ngủ không yên, khẽ động run lên vào tiên thuyền!

Bởi vì có cái gọi là: nửa đêm canh ba lưu luyến không nguôi, hai thân thể hợp nhất cùng phong lưu, một kim thương quyết chiến một tấc vuông, tấc lòng cam lộ xối lên đầu nhỏ.

Thế là, Diệp Huyền lợi dụng Giới Ngục tháp che giấu, sau đó trực tiếp vận dùng đạo của kỳ nhân...

Thác Bạt Ngạn hung hăng trợn mắt liếc nhìn Diệp Huyền:

- Làm sao vậy?

Thác Bạt Ngạn ôm thật chặt Diệp Huyền, chôn đầu ở trước ngực Diệp Huyền, thân thể khẽ run rẩy.

Diệp Huyền đang muốn nói gì, đúng lúc này, áo ngủ của Thác Bạt Ngạn đột nhiên trượt xuống, cùng lúc đó, bàn tay của nàng vươn tới phía cấm địa của nam nhân...

Diệp Huyền chân thành nói:

Đúng lúc này, Thác Bạt Ngạn đột nhiên ôm lấy Diệp Huyền, Diệp Huyền giật mình trong lòng, bởi vì hắn phát hiện, toàn thân Thác Bạt Ngạn giống như lửa đốt, vô cùng nóng bỏng!

Lại qua nửa canh giờ, lúc này, hô hấp của Thác Bạt Ngạn đã có chút dồn dập. Bởi vì thể chất của nàng vốn đã đặc thù, hiện tại tay của Diệp Huyền lại không an phận, thân thể đã bắt đầu có chút...

Thác Bạt Ngạn: "..."

Một đêm này, đêm không ngủ, một đêm gió xuân không thể nhàn!

...

Hừng đông.

Người trên giường còn chưa chịu dậy, mãi đến vào lúc giữa trưa, mặt trời sắp tới đỉnh, Diệp Huyền ngồi dậy, mà giờ khắc này, trên giường chỉ còn một mình hắn.

Sảng khoái!

Toàn thân sảng khoái!

Tựa như là tẩy tinh phạt tủy!

Diệp Huyền tấm tắc lấy làm kỳ lạ, chẳng lẽ làm loại sự tình này thật sự có thể tu luyện? Đêm qua, ngay từ đầu hai người còn đang vong tình gì kia... Càng về sau, hai người quyết định dùng thử một lần Âm Dương kinh hắn đã từng đạt được kia, về phần cảm giác, vẫn là vô cùng mỹ diệu, thế nhưng thân thể hai người đều phát sinh một chút biến hóa!

Có điều, ở tình huống khi đó, hai người đâu thèm để ý nhiều như vậy!

Sau khi Diệp Huyền đi, Kỷ An Chi đột nhiên xuất hiện ở trong điện.

Sự tình hắn trở lại Thanh Châu, hẳn là Hộ Giới minh đã biết. Hiện tại nếu ở lại Ninh quốc, ngược lại sẽ bất lợi đối với Ninh quốc.

Sau khi đạt được mong muốn, Diệp Huyền không hề dừng lại, rời đi Ninh quốc.

Thác Bạt Ngạn nổi giận đá Diệp Huyền một cước, Diệp Huyền cười ha ha một tiếng, không ngừng quấy rầy đòi hỏi, cuối cùng hắn vẫn đạt được mấy bình bạch ngọc.

Thác Bạt Ngạn: "..."

- Loại thuốc này có còn không a? Cho ta một chút phòng thân thôi!

Diệp Huyền đi đến trước mặt nàng, cười nói:

- Ta muốn rời đi. Còn Ninh quốc nơi này, ngươi không cần lo lắng, đã có cường giả ở trong bóng tối thủ hộ, nhưng mà, lúc cần thiết, ta hi vọng ngươi có thể ẩn núp đi, dĩ nhiên, ta nói là thời điểm vạn bất đắc dĩ.

Thác Bạt Ngạn trầm giọng nói:

- Hộ Giới minh?

Diệp Huyền gật đầu:

- Chẳng mấy chốc Hộ Giới minh sẽ có động tác lớn, trước lúc này, ta phải đi quấy rối một thoáng!

Thác Bạt Ngạn trầm mặc một lát, sau đó nói khẽ:

- Cẩn thận!

Diệp Huyền cười cười, sau đó cúi người nói nhỏ bên tai Thác Bạt Ngạn:

Trong điện, chỉ còn Diệp Huyền và Thác Bạt Ngạn, Thác Bạt Ngạn mặt không biểu tình, không nói lời nào.

Rất nhanh, quần thần lui ra.

- Bãi triều!

Nhìn thấy Diệp Huyền đến, Thác Bạt Ngạn thả ra tấu chương trong tay:

Thời khắc này, Thác Bạt Ngạn thân mặc long bào, hai đầu lông mày mang theo một cỗ uy nghiêm vô hình, so với đêm qua hoàn toàn là hai người khác biệt!

Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Huyền tắm rửa sạch sẽ một phen, rời khỏi tẩm cung, sau đó trở lại chính điện, giờ phút này, Thác Bạt Ngạn đang tiếp triều sớm.

Nhìn thấy Kỷ An Chi, Thác Bạt Ngạn dường như nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt lập tức đỏ lên.

Kỷ An Chi liếc mắt đánh giá Thác Bạt Ngạn, hơi kinh ngạc:

- Ngự Pháp cảnh?

Thác Bạt Ngạn gật đầu!

Kỷ An Chi có chút khó có thể tin:

- Hôm qua còn Vạn Pháp cảnh, sao hôm nay đã là Ngự Pháp cảnh rồi?

Thác Bạt Ngạn đang muốn nói chuyện, Kỷ An Chi đột nhiên nói:

- Bởi vì tối hôm qua các ngươi song tu?

Nghe vậy, khuôn mặt Thác Bạt Ngạn lập tức uyển đỏ như mây lửa, nàng nổi giận trừng mắt liếc Kỷ An Chi.

Kỷ An Chi nói khẽ:

- Động tĩnh quá lớn! Đánh thức ta!

Thác Bạt Ngạn: "..."

Kỷ An Chi lại hỏi:

- Quả nhiên là bởi vì song tu?

Thác Bạt Ngạn do dự một chút, sau đó khẽ gật đầu.

Đúng là bởi vì song tu!

Tối hôm qua, sau khi song tu, nàng lập tức phát hiện, bản thân không hiểu thấu đã đột phá! Lần đột phá này, quá ngoài ý muốn!

Nhìn thấy Thác Bạt Ngạn gật đầu, Kỷ An Chi khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ, không biết đang có ý đồ gì.

...

Sau khi rời đi Ninh quốc, Diệp Huyền ngự kiếm đi tới Đại Vân đế quốc.

Trong hoàng cung Đại Vân đế quốc.

Diệp Huyền gặp được Liên Vạn Lý, mà giờ khắc này, cánh tay của Liên Vạn Lý đã khôi phục.

Nhìn thấy Diệp Huyền, Liên Vạn Lý mỉm cười:

- Đã lâu không gặp!

Diệp Huyền cười nói:

- Cũng không bao lâu!

Liên Vạn Lý nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Đi theo ta!

Trong ngự hoa viên, trên đường nhỏ đầy đá vụn, hai người sóng vai mà đi.

Hết sức yên tĩnh!

Mà ở bốn phía, cường giả Đại Vân đế quốc đều đã lặng lẽ lui xuống.

Sau một lúc lâu, Liên Vạn Lý đột nhiên nói:

- Thanh Châu này, hẳn là không giữ được, đúng không?

Diệp Huyền gật đầu:

- Hộ Giới minh sẽ nhanh chóng đến cướp đoạt Bản nguyên tâm của Thanh Châu này, một khi Bản nguyên tâm của Thanh Châu bị bọn hắn lấy đi, linh khí của toàn bộ Thanh Châu sẽ khô kiệt trong khoảng thời gian ngắn, khi đó, mảnh đại địa này sẽ không còn thích hợp để võ giả sinh tồn!

Liên Vạn Lý quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Có thể ngăn cản sao?

Diệp Huyền cười khổ:

- Việc này khó mà nói, có điều, bất kể như thế nào, Bản nguyên tâm của Thanh Châu này, ta sẽ tận lực không để nó rơi vào trong tay Hộ Giới minh.

Hắn không biết Hộ Giới minh muốn đoạt Bản nguyên tâm để làm gì, thế nhưng, hắn biết, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt phát sinh!

Liên Vạn Lý nói khẽ:

- Những cường giả này, quá không nhìn chúng sinh vào trong mắt!

Diệp Huyền đang muốn nói gì, đột nhiên, hắn hơi kinh ngạc nói:

- Ngự Pháp cảnh?

Liên Vạn Lý mỉm cười:

- Vừa đột phá không lâu, hiện tại, cho dù gặp được Chân Ngự Pháp cảnh, ta cũng có thể chém giết!

Diệp Huyền thấp giọng thở dài, người khác đều nói Diệp Huyền hắn yêu nghiệt, kỳ thật, yêu nghiệt chân chính của Thanh Châu này chính là Tiểu An và Liên Vạn Lý!

Đặc biệt là Liên Vạn Lý, đây là người đã bị đánh giá thấp nghiêm trọng!

Một lát sau, Liên Vạn Lý đột nhiên ngừng lại, nàng ngồi xổm xuống, trên mặt đất, có một đàn kiến đang chậm rãi bò.

Liên Vạn Lý nói khẽ:

- Trong mắt của những tu sĩ Hộ Giới minh cao cao tại thượng kia, chúng ta chỉ giống như những con kiến này a!

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ta chuẩn bị chuyên tu võ đạo, mục tiêu, tạm thời là vô thượng chi cảnh kia!

Diệp Huyền cười nói:

- Cùng nhau cố gắng lên!

Liên Vạn Lý mỉm cười:

- Cố gắng lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận