Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 657: Xin Sư Tôn Tương Trợ

Độc Cô Huyên giữ chặt tay Diệp Huyền, tay Diệp Huyền khẽ run lên, nhưng cũng không thu hồi.

Độc Cô Huyên nói:

- Bất kể thế nào, mẫu thân đều sẽ ở cùng ngươi.

Diệp Huyền khẽ cúi đầu, không nói gì.

Chỉ chốc lát, đám người đi tới Bắc Huyền sơn.

Bắc Huyền sơn ở phía nam Thiên Vực, chiếm diện tích vạn dặm, bốn phía là dãy núi liên miên bất tuyệt, mà phía trên Bắc Huyền sơn này, chính là Bắc Vũ tông.

Đám người vừa tới phía dưới Bắc Huyền sơn, đã thấy được một pho tượng kình thiên, pho tượng cao tới ngàn trượng, đứng sừng sững trước Bắc Huyền sơn.

Bên cạnh Diệp Huyền, Độc Cô Huyên nói khẽ:

- Hiểu rõ.

Diệp Huyền lẳng lặng đứng đấy, Độc Cô Huyên một mực nắm chặt tay hắn, mà đầu yêu thú kia chỉ yên lặng đi theo sau lưng hắn và Độc Cô Huyên.

- Ở Thiên Vực, có Bắc Vũ tông cùng với Nam Vũ tông, mà ngày xưa hai tông này kỳ thật chỉ là một tông, cũng chính là Vũ Tông, nhưng sau này trong tông xuất hiện hai vị thiên tài xung đột, bởi vậy, một phân thành hai... Nếu không phải như vậy, Vũ Tông này sợ là sẽ không thua kém Vị Ương tinh cung. Mặc dù một phân thành hai, nhưng thực lực của hai tông này vẫn như cũ vô cùng kinh khủng.

Lão giả đi vào.

- Vũ Tông? Không phải Bắc Vũ tông?

- Vào đi!

- Bộ Thiên Hành, là người đã sáng lập Vũ Tông, một nhân vật truyền thuyết!

Đầu tiểu yêu thú này hoàn toàn không có khí tức, thoạt nhìn, tựa như chỉ là một đầu tiểu yêu thú bình thường, bởi vậy, đám người lão giả một mực chưa hề để ý đến nó.

Độc Cô Huyên lắc đầu:

Diệp Huyền hỏi:

Rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của lão giả, đám người đi tới trước một tòa đại điện của Bắc Vũ tông, điện tên "Võ Điện".

Diệp Huyền và Độc Cô Huyên còn có Đế Khuyển cũng đi vào, trong điện rất rộng rãi, trong điện có ba mươi người, ba mươi người này, thấp nhất đều là Nguyên Cảnh, trong đó còn có hai tên Thánh cảnh.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

Mà ngồi phía trên nhất, là một người mỹ phụ, ước chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ trường bào bó sát người, dáng người trước sau lồi lõm, rất là nóng bỏng, đặc biệt là trước ngực, phá sóng mãnh liệt, phảng phất như muốn phá áo mà ra, nhìn có chút kinh tâm.

Chỉ chốc lát, lão giả đi ra, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Nói xong, hắn quay người đi vào đại điện.

- Ta có tài đức gì!

- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, không chỉ thiên phú yêu nghiệt, bộ dáng cũng vô cùng anh tuấn. Tông chủ không rõ tung tích, dạng này thế nào, ta làm chủ, để ngươi gia nhập Bắc Vũ tông ta, đồng thời trực tiếp tấn thăng làm Thiếu tông chủ Bắc Vũ tông ta, ngươi cảm thấy thế nào?

- Chướng mắt!

Nhìn thấy Diệp Huyền, Trần Bắc Huyền đột nhiên đứng lên, sau một khắc, nàng đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, trong nháy mắt, một mùi hương thơm ngát say lòng người phả vào mặt Diệp Huyền, đó là mùi thơm cơ thể.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

Người này, chính là Đại trưởng lão Bắc Vũ tông, Trần Bắc Huyền.

Có chút vội vàng không kịp chuẩn bị!

Mọi người nhìn chằm chằm Diệp Huyền, cũng không nghĩ tới Diệp Huyền sẽ đi thẳng vào vấn đề như vậy.

- Chư vị, các ngươi có ý tứ gì, ta rất rõ ràng. Các ngươi để ta tới, cũng không phải để ta làm Thiếu tông chủ gì cả, mà là muốn món chí bảo kia, đúng không?

Trần Bắc Huyền liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, cười nói:

Lời vừa nói ra, giữa sân an tĩnh lại chỉ trong nháy mắt.

Yên lặng một chớp mắt, một lão giả áo bào đen đột nhiên đứng dậy, hắn căm tức nhìn Diệp Huyền:

- Càn rỡ, ngươi...

Diệp Huyền mỉm cười:

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Nói như vậy, ngươi chướng mắt Bắc Vũ tông ta.

Trần Bắc Huyền cười nói:

Trước mặt Diệp Huyền, Trần Bắc Huyền đột nhiên cười nói:

- Ngươi ngược lại đã khiến chúng ta ngoài ý muốn.

Nói xong, nàng liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:

- Ngươi dám đến nơi này, đồng thời còn trấn định như thế, nghĩ đến hẳn là có bài tẩy hoặc chỗ dựa gì đó, bày ra cho chúng ta nhìn một chút đi?

Diệp Huyền nói khẽ:

- Độc Cô gia muốn món chí bảo kia, Độc Cô gia không còn. Cổ gia cũng muốn món chí bảo kia, Cổ gia đã diệt. Tông chủ Bắc Vũ tông ngươi cũng muốn món chí bảo kia, hắn cũng đã mất. Làm sao, bây giờ Bắc Vũ tông cũng muốn không còn sao?

Nghe vậy, Trần Bắc Huyền híp lại hai mắt:

- Ngươi uy hiếp chúng ta sao?

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Bắc Vũ tông ta lại sợ gì ngươi? Ngươi...

Lão giả áo bào đen gằn giọng nói:

- Cả Cổ gia ta cũng có thể diệt, há sợ gì Bắc Vũ tông ngươi?

Diệp Huyền đột nhiên nhìn qua lão giả áo bào đen:

- Khẩu khí của ngươi thật lớn...

Cỗ khí tức kia trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

Giờ khắc này, tất cả mọi người giữa sân dồn dập nhìn về Đế Khuyển ở trước mặt Diệp Huyền, dần dần, vẻ mặt đám người trở nên nghiêm túc, bao quát cả Trần Bắc Huyền.

Diệp Huyền mở ra tay phải, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện ở trong sân.

Không phải Trấn Hồn Kiếm, mà là thanh kiếm trên đỉnh tháp kia, theo chuôi kiếm này xuất hiện, sắc mặt đám người giữa sân đại biến, dồn dập lui lại, ngay cả Đế Khuyển, trong mắt cũng có một tia ngưng trọng.

Kiếm này, quá kinh con mẹ nó khủng!

Thanh kiếm kia cứ lẳng lặng trôi nổi ở trong sân như vậy, rất bình tĩnh, nhưng lại cho người ta một sự áp bách cực kỳ lớn.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Nếu Bắc Vũ tông muốn đánh, Diệp Huyền ta tùy thời phụng bồi!

Cách đó không xa, lão giả áo bào đen cười lạnh:

Oanh!

Mà lúc này, một móng vuốt đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, tiếp theo, móng vuốt này nhẹ nhàng vỗ ra phía trước.

Thanh âm vừa dứt, một cỗ khí tức cường đại trực tiếp bao phủ đến phía Diệp Huyền, những nơi cỗ khí tức này đi qua, không gian trực tiếp kích chiến từng đợt, phảng phất như muốn sụp đổ, vô cùng kinh khủng.

- Vậy hãy để chúng ta nhìn xem chỗ dựa của ngươi.

Khóe miệng Trần Bắc Huyền hơi nhấc lên, nụ cười có chút lạnh:

- Ngươi có thể lý giải như vậy.

- Vậy đánh đi!

Thanh âm vừa dứt, hắn lui về sau một bước, mà Đế Khuyển ở trước mặt hắn kia đột nhiên vỗ xuống một trảo.

Oanh!

Một cỗ hung uy thao thiên tựa như núi lửa bùng nổ chấn động ra từ trong cơ thể nó, trong nháy mắt, bốn phía đại điện trực tiếp vỡ tan, cường giả chung quanh liên tục lùi lại.

Tiểu yêu thú đang muốn xuất thủ, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Chậm đã!

Nghe Diệp Huyền nói, tiểu yêu thú dừng lại, mà mấy người Trần Bắc Huyền đang muốn xuất thủ cũng đều dừng lại, dồn dập nhìn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền hợp chỉ điểm vào trên thanh kiếm ở trước mặt hắn, nói khẽ:

- Sư tôn, đệ tử không có năng lực, không thể dùng lực lượng một người chém hết cừu địch, còn xin sư tôn tương trợ...

Thanh âm vừa dứt, hai ngón tay của hắn nhẹ nhàng kẹp lấy thân kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận