Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 982: E Ngại

Thấy thế, nam tử mắt sáng lên, gã vội vàng nói:

- Bên trong thành, nhiều người xấu vô cùng, ngươi cũng phải cẩn thận nha!

Tiểu nữ hài gật đầu:

- Ừ!

Nam tử đang định nói thêm, tiểu nữ hài đột nhiên bảo:

- Sống sót không dễ, đi thôi!

Nghe vậy, nam tử hơi ngẩn ra, sau một khắc, gã nhìn chằm chằm tiểu nữ hài, rồi vội vàng xoay người rời đi.

Tiểu nữ hài nói khẽ:

Tiểu nữ hài nhìn hắn:

- Chúng ta đừng nói mấy cái này chuyện không vui này vội, nào, ta làm mấy món ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Nữ tử nhìn Diệp Huyền, hắn cười:

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó đi đến trước mặt tiểu nữ hài:

Tiểu nữ hài tiếp tục đi tới, chỉ chốc lát, nàng đến chân núi Kiếm tông, mà ở nơi đó, có một nam tử đang đứng đấy.

Tiểu nữ hài không từ chối, mà ngồi ở trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn món ăn:

- Tra xem, nếu làm nhiều chuyện ác thì đừng để gã còn sống.

Nói xong, hắn vung tay lên, một bàn ngọc xuất hiện trước mặt hai người.

Hắn, chính là Diệp Huyền!

Trong âm thầm, có người lặng yên thối lui.

- Sinh tử của cả thành, đều chỉ bởi một ý niệm của ngươi!

Diệp Huyền gật đầu:

- Hoan nghênh tới Kiếm tông.

- Ta làm!

Trên mặt bàn, có hơn mười món ăn!

- Ngươi làm?

- Để khách thử trước chứ.

- Được, cùng ăn nào!

Tiểu Linh Nhi hỏi:

- Ta cũng muốn ăn!

- Siêu đến mức nào?

Tiểu nữ hài khẽ gật đầu, đang muốn động đũa, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền. Nàng nhìn thoáng qua tiểu nữ hài, sau đó quay sang Diệp Huyền nói:

Diệp Huyền mỉm cười, không nói gì. Hắn cũng kinh ngạc, bởi vì không ngờ cô bé này lại coi trọng Tiểu Linh Nhi như vậy.

- Đi theo ta sẽ rất lợi hại, đi theo hắn, thành tựu có hạn!

Tiểu nữ hài đáp:

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng:

- Ý là rất siêu đúng không?

Tiểu nữ hài gật đầu.

Tiểu Linh Nhi vội vàng hỏi tiếp:

Tiểu Linh Nhi cười một tiếng, sau đó cầm đũa, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Đặc thù Căn Nguyên Chi Linh, tương lai vô hạn!

Tiểu nữ hài nhìn lại:

Tiểu Linh Nhi à một tiếng, nhìn về phía tiểu nữ hài, ý là ngươi mau ăn đi!

Tiểu Linh Nhi trực tiếp lắc đầu:

- Không đi theo ngươi đâu!

Tiểu nữ hài gật đầu, cũng không hỏi vì sao. Nàng không ép buộc bất kỳ điều gì cả! Giống như món chí bảo kia của Diệp Huyền, nó không chọn theo nàng, nàng cũng không cưỡng cầu! Là của ta, nhất định là của ta, không là của ta, đưa ta cũng không cần!

Tiểu nữ hài cầm đũa gắp một miếng nấm nhỏ, một lát sau, nàng khẽ gật đầu:

- Rất ngon.

Thấy vậy, Tiểu Linh Nhi vội vàng động đũa. Diệp Huyền nấu cơm khá ngon.

Một lát sau, tiểu nữ hài nói:

- Hỗn độn vũ trụ, trừ Thần Quốc thì không có bất kỳ thế lực nào có khả năng siêu nhiên. Nho Gia không được, Binh Gia không được, Tung Hoành gia cũng không được, Thần Võ thành ngươi, càng không được!

Nói đến đây, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Nói xong, nàng đi lên trước, ngón tay nhẹ nhẹ chỉ vào ngực hắn:

- Ngươi là kiếm tu, ngươi có quyền ngông nghênh, ngươi không sợ Thần Quốc, thế nhưng, ngươi đã từng nghĩ chưa? Ngươi là thành chủ Thần Võ thành, một ý niệm là quyết định sinh tử vô số người trong Thần Võ thành.

Tiểu nữ hài đứng dậy, nàng nhìn hắn:

Diệp Huyền yên lặng. Đúng vậy, bên này họ đều làm theo ý mình, căn bản không có quan niệm gia quốc. Thậm chí rất nhiều người đều không biết mình đang chiến vì cái gì, dĩ nhiên, hầu hết là vì bản thân, đều muốn đạt được lợi ích! Và vì thế, sao có thể đối diện được với Thần Quốc? Mặc dù Thần Võ thành đoàn kết, thế nhưng, thực lực quá khác biệt.

- Chúng ta có lợi ích, nhưng cũng vì tin tưởng! Mà các ngươi, không có niềm tin ấy!

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ta chỉ tò mò thôi.

Tiểu nữ hài để đũa xuống:

- Trách nhiệm, trách nhiệm các triều đại Thần Quốc là nhất thống hỗn độn vũ trụ! Ta là Thần Chủ, nên trách nhiệm này là của ta.

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ngươi có biết nguyên nhân vì sao ba hoang giới các ngươi tập trung lại mà vẫn thua không?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Thực lực không bằng các ngươi!

Tiểu nữ hài lắc đầu:

- Không hoàn toàn. Nguyên nhân thực sự là các ngươi không có lòng trung thành, ba hoang giới đều làm theo ý mình, mỗi bên đều có kế riêng. Lợi ích là trên hết, căn bản không có quan niệm gia quốc! Mọi người chỉ nghĩ tới lợi ích, vì lợi ích có thể rao bán tất cả. Các ngươi sẽ chỉ chiến vì bản thân, mà một khi không có lợi cho mình, các ngươi sẽ lập tức thay đổi, năm bè bảy mảng, thậm chí quay sang phản chiến.

Diệp Huyền cười nói:

- Nhất thống hỗn độn vũ trụ, không tốt sao?

Tiểu nữ hài hỏi lại:

- Ngươi là kiếm tu, ta cảm thấy ngươi cũng không có chấp niệm quá lớn với quyền lợi, vậy vì sao lại muốn nhất thống hỗn độn vũ trụ?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Hỗn độn vũ trụ, nhất định phải nhất thống, nhất thống đúng nghĩa.

- Kiếm tu chi kiếm, ninh chiết chớ cong, thế nhưng không có nghĩa là kiếm tu có thể ích kỷ! Nếu ngươi chỉ có một mình đương nhiên là được, nhưng ngươi không phải, ngươi hiểu chưa?

Diệp Huyền cười nói:

- Kỳ thật, ngươi hoàn toàn có thể trực tiếp nghiền ép Thần Võ thành, vì sao lại có kiên nhẫn cùng ta nói mấy vấn đề này?

Tiểu nữ hài không trả lời, nàng ngồi xuống, sau đó nói:

- Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết đáp án của ngươi rồi.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Ta vẫn là muốn tranh thủ một lần!

Tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền, mà lúc này, ở sau lưng nàng xuất hiện mười một người!

Chỉ mười một người, Thần Võ thành không có bất kỳ ai có thể ngăn cản!

Lúc này, Diệp Huyền lại nói:

- Vậy được không, cá nhân ta liều một phen với các ngươi trước, nếu như ta không đấu lại, khi đó Thần Võ thành sẽ theo ý ngươi, nếu như ta qua, Thần Võ thành vẫn sẽ như trước, không bị chế ước. Dĩ nhiên, chúng ta chỉ ở Thần Võ thành, sẽ không ra bên ngoài phát triển thế lực. Như thế nào?

Tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi không cam tâm, phải liều mạng một lần, nhưng lại không muốn Thần Võ thành và Thần Quốc khai chiến, cho nên ngươi muốn dùng danh nghĩa cá nhân liều mạng với Thần Quốc trước một phen sao?

Diệp Huyền gật đầu.

Tiểu nữ hài nói:

- Yêu cầu này có lợi cho ngươi, nhưng không phải rất có lợi với ta, cho nên ta cũng muốn ra yêu cầu.

Diệp Huyền nói:

- Ngươi nói đi!

Tiểu nữ hài nói:

- Không cần biết kết cục cuối cùng như thế nào, ngươi phải giúp ta làm một chuyện.

Diệp Huyền yên lặng một lát sau, gật đầu:

- Được!

Tiểu nữ hài gật đầu:

- Dẫn ta đi Kiếm tông nhìn một chút trước đã!

Diệp Huyền đứng dậy, hắn thu hồi cái bàn, sau đó nói:

- Mời!

Cứ như vậy, Diệp Huyền dẫn nàng đi tới trước đại điện Kiếm tông, ở đó có một pho tượng! Chính là pho tượng nam tử áo xanh!

Tiểu nữ hài đi đến trước, nàng nhìn nam tử áo xanh, yên lặng.

Một bên, Diệp Huyền cũng không có quấy rầy.

Tiểu nữ hài nhìn pho tượng rất rất lâu, cuối cùng, nàng nói khẽ:

- Vì sao lần này Vạn Sơn trường thành đại chiến, linh hồn hay phân thân của hắn vẫn chưa xuất hiện?

Diệp Huyền cười khổ:

- Đã bị sử dụng hết!

Tiểu nữ hài khẽ gật đầu:

- Đáng tiếc thật.

Nói xong, nàng quay người nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ngươi là muốn đơn đấu, hay là gọi người?

Diệp Huyền cười nói:

- Đơn đấu trước!

Tiểu nữ hài gật đầu:

- Ta để người khác tới!

Diệp Huyền nhìn thẳng tiểu nữ hài:

- Ta cùng ngươi đơn đấu!

Tiểu nữ hài nhìn xem Diệp Huyền, không nói gì.

Đơn đấu!

Diệp Huyền biết tiểu nữ hài rất mạnh, vô cùng vô cùng mạnh, ngay cả phân thân Mục Nam Tri cũng không làm gì được là có thể tưởng tượng cô bé này mạnh đến mức độ nào!

Mà nàng còn là một vị Kiếm Thần! Có thể nói, hắn rất kiêng kị, hoặc là nói, có chút e ngại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận