Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1786: Vào trong đi

Ầm ầm!

Một luồng ánh sáng trắng đột nhiên bao phủ lấy hắn, Diệp Huyền nhíu mày. Lúc này, nữ tử kia hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng xuyên thủng tinh không, rất nhanh đã đi tới Tứ Duy vũ trụ.

Trong một khoảng tinh không chưa xác định, một nữ tử mặc váy trắng đột nhiên ngừng lại, nàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh như băng, không chứa một chút tình cảm nào.

Hư Vô Duy Độ, nữ tử nhìn nữ tử váy trắng, từng đạo phù văn màu đỏ kỳ quái thần bí nhanh chóng xuất hiện ở trên đỉnh đầu nữ tử váy trắng.

Xem bói cho nữ tử váy trắng!

Nữ tử váy trắng cứ nhìn nữ tử như vậy, không nói lời nào, cũng không phản kháng.

Một lát sau, phù văn màu đỏ như máu đột nhiên biến mất không một dấu vết, nhìn thấy một màn này, nữ tử đột nhiên mở hai mắt, trong hai mắt nàng là hai tròng mắt đỏ như máu.

Nữ tử có chút khó có thể tin, nói: "Ngươi không có mệnh cách!"

Bởi vì có một đạo kiếm quang đã xuất hiện trong tầm mắt hắn!

Diệp Huyền biết nữ nhân trước mắt này nhất định đã trêu chọc nữ tử váy trắng rồi.

Giờ phút này hắn có chút bất ngờ, cứu nàng?

Nàng lại xuất kiếm!

Giờ khắc này, khuôn mặt của nàng tràn ngập hoảng sợ, dường như nghĩ đến cái gì đó, nàng đột nhiên nhào vào lòng Diệp Huyền: "Cứu ta!"

Diệp Huyền không nghĩ nhiều, hắn kéo nữ tử ra phía sau.

Lòng bàn tay của nữ tử váy trắng mở ra, một đạo kiếm quang đột nhiên phóng lên trời, ngay sau đó, đạo kiếm quang này lập tức xuyên qua tinh hà, đi tới Hư Vô Duy Độ.

Có cứu không?

Diệp Huyền: "..."

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của nữ tử trước mặt Diệp Huyền đại biến.

Kiếm quang của nữ tử váy trắng!

Nhìn thấy cảnh này, nữ tử trong lòng Diệp Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hắn cũng hiểu ra rất nhanh!

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, dịu dàng nói: "Đa tạ!"

Lúc Diệp Huyền đang do dự thì luồng kiếm quang kia đã đi tới phía sau nữ tử.

Lúc này, luồng kiếm quang kia ngừng lại, sau đó dần dần biến mất.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hỏi: "Thời đại Thần Ma có người cường đại hơn nàng ta không?"

Diệp Huyền nhìn về phía nữ tử: "Ngươi là người của thời đại Thần Ma sao?"

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi…

Nữ tử lắc đầu, sắc mặt có chút phức tạp: "Ta đã xem mệnh cách của ngươi rồi, mệnh cách của ngươi có liên kết với nàng ta, sau đó ta thuận theo điểm này mà suy diễn lên người nàng ta."

A Mục không trả lời, hai mắt nàng từ từ nhắm lại, tay trái bấm ngón tay, dường như tính gì đó, một lát sau, nàng nhẹ giọng nói: "Ngũ Duy Kiếp sắp tới rồi!"

Diệp Huyền nhìn nữ tử: "Vì sao phải trêu chọc nàng ta?"

A Mục nhìn về phía hắn, có chút tò mò: "Ngươi tới đây làm gì?"

Diệp Huyền nói: "Có phải các ngươi sắp tỉnh lại không?"

Ngũ Duy Kiếp!

Nói đến đây, nàng dừng một chút, lại nói: "Lại có người cường đại như vậy, thật đáng sợ!"

Nữ tử đột nhiên nói: "Ta là A Mục, Vu tộc đại tế ti."

"Đại tế ti?"

Diệp Huyền ngây người, sau đó nói: "Địa vị rất cao sao?"

Nữ tử gật đầu.

Nữ tử nhìn về phía hắn: "Ngươi khá yếu ớt!"

Nghe vậy, Diệp Huyền liền hiểu ra.

Nữ tử nhìn về phía hắn, nàng suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Ta không biết thực lực thật sự của nàng ta."

Diệp Huyền nói: "Ta tới tìm Luân Hồi Tỉnh và Phần Mộ."

A Mục Đại nhíu mày: "Phần Mộ? Luân Hồi Tỉnh?"

Diệp Huyền gật đầu.

A Mục nhẹ giọng nói: "Ta dẫn ngươi đi tới Phần Mộ."

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Diệp Huyền vội vàng đuổi theo, hắn đi đến bên cạnh A Mục, sau đó nói: "A Mục cô nương, Phần Mộ có nguy hiểm không?"

A Mục nói: "Ngươi đi một mình, có nguy hiểm."

Diệp Huyền hỏi: "Rốt cuộc Phần Mộ là cái gì?"

A Mục nhẹ giọng nói: "Phần Mộ có nghĩa là chết, chết có nghĩa là luân hồi."

Diệp Huyền còn muốn hỏi tiếp cái gì đó, A Mục đột nhiên bước nhanh hơn, rất nhanh sau đó nàng đã đưa hắn đi tới một khu rừng rậm, trong rừng rậm có một ngôi mộ khổng lồ, ở bốn phía của ngôi mộ trải rộng các loại phù văn màu đỏ như máu, mà trước mộ kia có một tấm bia mộ không có chữ.

Diệp Huyền nhìn về phía A Mục, A Mục nói: "Đi vào đi! Bên trong có thể giúp ngươi lĩnh hội luân hồi!"

Diệp Huyền mang theo khiên bay ra ngoài trong nháy mắt, trong khoảnh khắc bay ra ngoài, tấm khiên kia lập tức nứt ra thành rất nhiều mảnh.

Ầm ầm!

Nam tử trung niên đánh một quyền vào Tu Di Thuẫn.

Nam tử trung niên đột nhiên biến mất, hai mắt Diệp Huyền híp lại, hắn lôi Tu Di Thuẫn ra, sau đó chắn phía trước.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Nguy hiểm này..."

A Mục nói: "Không sao đâu."

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó đi về phía ngôi mộ kia, khi hắn đi tới trước ngôi mộ kia, một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên cuốn ra từ trong phần mộ ấy.

Cảnh này khiến hai mắt của Diệp Huyền híp lại, mạnh mẽ rút kiếm ra chém.

Ầm ầm!

Khi nhát kiếm này vừa hạ xuống, luồng sức mạnh kia lập tức bị hắn chém nát, nhưng mà lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên có một nắm tay đánh vào ngực hắn!

Sắc mặt Diệp Huyền thanh đổi, ngay sau đó, cả người hắn trực tiếp lui xa ra ngoài mấy trăm trượng.

Hắn vừa dừng lại, Chúc Long giáp trước ngực trực tiếp nứt ra, không chỉ như thế, cơ thể dưới Chúc Long ciáp cũng nứt ra thành mạng nhện trong nháy mắt.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía ngôi mộ, có một nam tử trung niên đang đứng ở lối vào.

A Mục nhìn về phía hắn: "Vào đi!"

Diệp Huyền: "..."

A Mục gật đầu: "Có!"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Có nguy hiểm không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận