Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1366: Càng tò mò hơn

Diệp Huyền tiến vào bên trong tinh không mênh mông, hắn ngự kiếm mà đi, kiếm quang xẹt qua tinh không, tựa như một đạo lưu tinh.

Diệp Huyền nhắm hai mắt lại trầm tư.

Cấm chế ở Ngũ Duy đã bị giải trừ cũng có nghĩa bây giờ hắn phải đối mặt trực tiếp với Ngũ Duy vũ trụ.

Thực lực của hắn mặc dù tăng lên rất nhiều nhưng bây giờ hắn phải đối mặt với cường giả Ngũ Duy.

Trần Thiên!

Giờ khắc này, hắn nghĩ tới thực lực của Trần Thiên. Đối phương chỉ là một phân thân đã có thể nghiền áp hắn và mấy người Tiểu Thất, nếu như bản thể ở đây thì sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt song quyền.

Sinh mệnh không ngừng, chiến đấu không ngừng!

Quả đấm của mình đủ cứng, đối phương mới không dám tùy ý khinh mình!

Mình tin số mệnh sao?

Muốn làm cho đối phương không dám khinh mình, chỉ có một phương pháp duy nhất.

Mình từ Thanh thành đến bây giờ, tất cả những gì gặp được, đều là mệnh sao?

Đây là lựa chọn duy nhất của hắn!

Thế nhân đều nói mệnh ta do ta không do trời, hắn cũng nói mệnh ta do ta không do trời. Thế nhưng thường là mệnh bất do kỷ.

Chiến!

Diệp Huyền chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Trong khoảng thời gian ở Thanh thành, hắn hiểu được một việc. Đối mặt với kẻ địch, đừng nghĩ đến chuyện cầu xin đối phương, làm cho đối phương thương hại, bởi vì càng làm như thế thì đối phương càng xem thường, càng coi khinh mình.

Diệp Huyền mở hai mắt ra, hắn nhìn chỗ sâu trong tinh không xa xôi, biết mình muốn hòa bình thì chỉ có thể lấy chiến buộc ngừng chiến.

Giờ khắc này, hắn lại nghĩ tới mệnh.

Cái gì cũng không làm được.

Đánh!

Như trước đó, đối mặt với Trần Thiên và Không Gian Thôn Phệ Thú, nếu như không có ba đạo kiếm khí của nữ tử váy trắng, mình có thể làm được gì?

Vận mệnh!

Ví dụ như là Diệp Linh rời đi... lúc đó, hắn có thể làm gì?

Câu trả lời là không thể!

Hắn lắc đầu cười một tiếng, câu nói này hiện tại xem ra rất buồn cười. Thử hỏi, thế gian này có bao nhiêu người có thể chân chính nắm giữ vận mệnh của mình?

Không thể chấp nhận số phận!

Diệp Huyền đối diện với nội tâm, câu trả lời là cái gì cũng không làm được, chỉ có thể chờ chết.

Phạm vi mấy ngàn trượng xung quanh, không gian đột nhiên run lên kịch liệt!

Có thể làm được gì?

Hắn không ngờ được là mình lại bước vào Phá Mệnh cảnh ngay ở chỗ này!

Phá Mệnh!

Diệp Huyền nhìn về phía tay phải mình, hắn chậm rãi nắm chặt, một luồng sức mạnh mạnh mẽ tụ tập trong tay hắn.

Mệnh ta do ta không do trời!

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại, sau một khắc, một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên từ trong cơ thể hắn quét ra, không gian tinh không bốn phía lập tức nổi lên từng cơn gợn sóng.

Mà quanh người Diệp Huyền, luồng khí tức đó càng ngày càng mạnh mẽ, ước chừng sau nửa canh giờ, hắn đột nhiên mở hai mắt ra.

Ầm!

Bây giờ mình có thể sao?

Người, dù cho vận mệnh bất công thì cũng tuyệt đối không thể chấp nhận nó!

Đương nhiên, hắn cũng biết rất rõ, mặc dù bây giờ không thể nắm giữ vận mệnh của chính mình nhưng hắn phải cố gắng tranh thủ có thể nắm giữ vận mệnh của mình, mà không phải chấp nhận nó!

Diệp Huyền đột nhiên cười một tiếng, nắm giữ vận mệnh của chính mình, đối với hắn bây giờ thì nó vẫn là một chuyện cười.

Phá Mệnh!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, như thế nào là Phá Mệnh? Giờ này khắc này hắn mới hiểu được cái gọi là Phá Mệnh không phải phá vỡ vận mệnh, mà là nhìn thấu cái gọi là vận mệnh.

Có lẽ, ngươi sinh ra không tốt, nhưng nó không có nghĩa là toàn bộ cuộc đời của ngươi đều không tốt, nếu như cố gắng thì vẫn có thể thay đổi vận mệnh của mình!

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng: "Cảnh giới thú vị..."

Hắn không biết những cảnh giới này do ai sáng lập, nhưng không thể không nói, đều rất thú vị!

Bây giờ, hắn có chút hiếu kì về Diệt Đạo cảnh trong truyền thuyết!

Diệt Đạo?

Diệt như thế nào chứ?

Bây giờ hắn càng tò mò hơn nữa.

Một lát sau, Diệp Huyền biến mất tại chỗ.

Ước chừng một canh giờ sau, hắn đi vào bên trong một mảnh tinh không.

U Minh Điện!

Diệp Huyền đi vào trước U Minh Điện, nhìn những pho tượng trong điện, hắn do dự một chút, sau đó nói: "Có người ở đây không?"

Không có người đáp lại hắn.

...

Vẫn không có người nào đáp lại.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó bắt đầu thôi động huyết mạch, huyết mạch hắn bắt đầu dần dần sôi trào, nhưng mà vẫn không có người nào đáp lại.

Diệp Huyền vội vàng ngăn chặn huyết dịch trong cơ thể, hắn cũng không dám phóng thích huyết mạch của mình thật, bởi vì huyết mạch này đến chính hắn cũng không khống chế nổi.

Hắn nhìn thoáng qua những pho tượng đó, hơi thi lễ sau đó lui ra ngoài.

Trước điện, Diệp Huyền trầm mặc một lát sau đó nói khẽ: "Chỉ có thể dựa vào chính mình!"

Vừa nói dứt câu, hắn hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở chân trời mênh mông.

Diệp Huyền vừa rời đi, một pho tượng trong điện đột nhiên vỡ vụn.

"Hì hì..."

Một giọng nói từ trong điện vọng ra.

Diệp Huyền lại nói: "Có ai không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận