Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 770: Trước Giờ Ta Chưa Từng Ra Kiếm Thứ Hai!

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người giữa sân đã hóa đá!

Ngay cả Diệp Huyền, cũng hóa đá ngay tại chỗ.

Hắn không nghĩ tới, kiếm tu trước mắt này, lại là phân thân!

Chẳng qua chỉ là một sợi phân thân!

Đại thần lầu hai bên cạnh Diệp Huyền cũng là mặt mũi tràn đầy kinh ngạc!

Về phần Đế Hình kia, càng là một gương mặt khó có thể tin, hắn nhìn chằm chằm vào kiếm tu:

- Ngươi... Ngươi chẳng qua chỉ là phân thân!

Kiếm tu nhìn Đế Hình:

Kiếm tu nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói:

Kiếm tu nói:

Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía kiếm tu vẫn còn chưa biến mất hẳn:

Diệp Huyền yên lặng.

Mà Đế Hình kia sau một hồi ngẩn ngơ, thân thể cũng bắt đầu dần dần mờ đi.

- Bọn hắn?

- Ngươi cũng không phải đặc biệt yếu... Ít nhất, sau khi tiếp một kiếm của ta, còn có thể chống đỡ đến tận bây giờ, cũng miễn cưỡng tính là không tệ.

- Sống sót cho thật tốt, bằng không, một khi bọn hắn điên lên, không ai có thể ngăn cản bọn hắn!

Mọi người giữa sân: "..."

Thanh âm vừa dứt, cả người hắn đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

- Không có.

Tại chỗ, Diệp Huyền nhíu mày, lơ ngơ.

- Có nhìn thấy nữ tử váy trắng kia không?

Đúng lúc này, Đế Hình đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền biến sắc, tên này sẽ không muốn trước khi chết kéo theo hắn làm đệm lưng chứ?

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó nói:

Kiếm tu cười không nói, rất nhanh, hắn hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Thế nhưng hắn không nói! Bởi vì hiện tại rõ ràng là tên cuồng này đã sắp thăng! Lúc này, hắn không muốn chọc giận đối phương, để tránh đối phương muốn chơi liều đồng quy vu tận!

Diệp Huyền yên lặng.

Diệp Huyền vẫn trầm mặc. Cái gọi là chỗ tốt này, phải nhìn thấy và cầm trong tay mới là chỗ tốt, không nhìn thấy và không lấy được thì đều là phù vân!

Một lát sau, Đế Hình nói:

- Là đồ vật gì?

Đế Hình nhìn Diệp Huyền, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nhìn đến mức Diệp Huyền có chút tê cả da đầu.

Diệp Huyền yên lặng.

- Một món chí bảo, bên trong có một môn tuyệt học của ta, ta không muốn tuyệt học này bị thất truyền. Ngoài ra, vật này là một loại tượng trưng cho thân phận, ngày sau nếu ngươi có cơ hội đi đến Đế Hình Tinh Vực, nạp giới này sẽ có trợ giúp lớn đối với ngươi.

Đế Hình nói:

- Ta có một nỗi lòng chưa xong.

Đế Hình nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hắn mở ra tay phải, trong lòng bàn tay, là một viên nạp giới màu đen nhánh:

- Đế giới!

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hỏi:

Hắn không nói thêm lời gì, nhưng trong lòng lại đang mắng to: Ngươi có nỗi lòng chưa xong thì có quan hệ gì với lão tử chứ hả?

Chỗ tốt?

- Có chỗ tốt!

Dường như biết suy nghĩ của Diệp Huyền, Đế Hình lãnh đạm nói:

Đế Hình nói:

- Trong nạp giới còn có hai món bảo vật ta cất giữ, cùng với một chút đồ chơi nhỏ... Hai món bảo vật kia, mỗi một món đều có phẩm giai không hề thua kém kiếm của ngươi.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Trước tiên đừng vội nói những chuyện này!

Nói xong, hắn lấy ra những mảnh vỡ của Trấn Hồn Kiếm:

- Nếu ngươi có thể giúp ta chữa trị nó, ngươi có điều kiện gì ta cũng đáp ứng!

Đế Hình nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó nói:

- Tốt nhất là tự ngươi chữa trị!

Diệp Huyền nhíu mày:

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Thế nào, có đáp ứng hay không!

Đế Hình lãnh đạm nói:

Diệp Huyền: "..."

- Ngươi trách ai? Trách tháp này a! Ngươi đánh nó a!

Đế Hình mặt không biểu tình:

Diệp Huyền nhìn về phía Đế Hình:

- Chuyện gì?

Đế Hình nói:

- Giúp ngươi phong ấn lầu thứ sáu thêm một quãng thời gian!

Diệp Huyền đột nhiên nổi giận:

- Tạp mao gì a! Lầu thứ sáu! Con mẹ nó vẫn chưa xong a!

Giờ phút này, hắn đã sắp sụp đổ.

Một lầu nối tiếp một lầu, chuyện này ai chịu nổi? Ai chịu nổi?

Ngược lại khi hắn vừa nghe đến lầu thứ sáu, hắn thật sự không chịu nổi!

- Nếu như ngươi đáp ứng giúp ta làm một chuyện, trước khi chết ta sẽ giúp ngươi làm một chuyện!

Đế Hình lại nói:

Diệp Huyền yên lặng.

- Chẳng phải vừa rồi kiếm tu kia đã nói với ngươi sao? Kiếm này do bản thân ngươi chữa trị, sẽ tốt hơn.

Đế Hình nói:

- Có ý tứ gì?

- Lầu thứ sáu này là quỷ thần gì?

Đế Hình lắc đầu:

- Không biết!

Diệp Huyền nhíu mày, Đế Hình nói:

- Ban đầu ta cũng muốn đi lên tìm tòi hư thực, đáng tiếc, không vào được! Vốn là muốn chờ sau khi thực lực hoàn toàn khôi phục, lại cưỡng ép xông vào nhìn xem những tầng lầu phía trên kia... Ta muốn nhìn xem, bọn hắn có tư cách gì mà bị nhốt ở phía trên ta.

Khóe miệng Diệp Huyền khẽ co quắp, hóa ra tên này lại để ý chuyện này.

Cũng phải, đối phương bị giam ở lầu thứ năm, mà có thể bị nhốt ở phía trên, có nghĩa là bọn hắn càng cường đại hơn, hẳn là trong lòng tên này có chút không phục a!

Đế Hình nói khẽ:

- Ta muốn mở mang kiến thức một chút tồn tại bị nhốt ở phía trên, nếu như ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ tranh thủ cho ngươi một chút thời gian.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Có lẽ... Lầu thứ sáu này tương đối dễ nói chuyện thì sao?

Đế Hình lắc đầu cười khẽ:

- Bọn hắn nhất định sẽ giết ngươi!

Diệp Huyền không hiểu:

- Vì sao?

Đế Hình nói:

- Bọn hắn muốn tiến vào Năm Chiều trong truyền thuyết kia, nhất định phải mượn nhờ tháp này, không có tháp này, bọn hắn căn bản không vào được.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Năm Chiều? Vì sao các ngươi đều muốn tiến vào Năm Chiều?

Đế Hình nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ngươi không hiểu, có lẽ về sau ngươi sẽ hiểu. Thời gian của ta không còn nhiều lắm, suy tính thế nào?

Diệp Huyền yên lặng.

Đế Hình nói:

- Thật sự không muốn biết thực lực của lầu thứ sáu?

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Ngươi có điều kiện gì?

Đế Hình mỉm cười:

- Đi đến Đế Hình Tinh Vực một chuyến, tìm một nữ tử tên gọi Mộc Thu Ngạn, nói cho nàng biết, ước hẹn năm đó, ta rất xin lỗi...

Mộc Thu Ngạn!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Ta nhớ kỹ!

Đế Hình ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, trong mắt hắn có chút mờ mịt:

- Kỳ thật... Ta thật sự vô cùng ngu ngốc! Ba thanh kiếm sừng sững trên đỉnh tháp, ý vị này, năm đó tháp này đã đi tìm ba người bọn hắn, mà rõ ràng, ba người bọn hắn cũng không hề bị nhốt vào trong... Nếu như ta điệu thấp một chút, có lẽ sẽ không phải chết.

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên hóa thành một tia sáng trắng chui vào trong cơ thể Diệp Huyền.

Tâm thần của Diệp Huyền vội vàng chìm vào trong cơ thể, đạo ánh sáng trắng kia trực tiếp tiến vào lầu thứ sáu.

Yên lặng một chớp mắt, thanh âm của Đế Hình vang lên trong đầu Diệp Huyền:

- Không phải Bốn Chiều...

Lời còn chưa kịp nói xong, thanh âm của Đế Hình đột nhiên nhỏ dần đi, sau đó hoàn toàn biến mất.

Diệp Huyền yên lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận