Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 836: Chiến

Dạ Lan cứ như vậy nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền rất bình tĩnh, không nói gì.

Một lát sau, Dạ Lan hỏi:

- Diệp Huyền, từ bỏ món chí bảo kia, ngươi thật cam tâm?

Diệp Huyền cười nói:

- Ta không cam tâm thì thế nào? Ta hiện tại có được món chí bảo kia, chỉ có một con đường chết, không phải sao?

Dạ Lan lãm đạm nói:

- Ngươi cũng tự hiểu lấy mình!

Diệp Huyền nói:

- Ngươi nói hợp tác, hợp tác thế nào?

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Dạ Lan lại nói:

Dạ Lan nhìn Diệp Huyền:

Dạ Lan yên lặng một lát, nói:

Dạ Lan lãm đạm nói:

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Diệp Huyền nhìn về phía Thần Võ thành:

- Có khả năng hợp tác!

- Ta không còn cầu mong gì khác, chỉ muốn làm chết Kiếm tông!

- Các hạ yên tâm, chỉ cần các ngươi không giở trò gian, Diệp Huyền ta tuyệt đối không giở trò gian!

Diệp Huyền cười nói:

- Nhưng mà, ngươi tốt nhất đừng giở trò gian với ta!

- Các hạ có nhìn thấy cường giả cấp bậc Đạo cảnh của bọn họ giao thủ hay không?

- Hiện tại, chủ động xuất kích, đánh Kiếm tông không kịp trở tay.

- Hiện tại để bọn họ tàn sát lẫn nhau, chẳng phải không tốt hơn hay sao?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Dạ Lan nhìn Diệp Huyền:

- Chắc chắn!

Diệp Huyền lại nói:

- Bọn họ muốn di chuyển món chí bảo kia đi, hoặc là thu phục món chí bảo kia!

Dạ Lan cau mày.

Nghe vậy, sắc mặt Dạ Lan biến thành âm trầm, dường như nghĩ đến cái gì, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Đúng thế! Món chí bảo kia chính là thần vật, cho dù là Lý Huyền Phong cũng không có khả năng thu phục nó trong thời gian ngắn, mà bọn họ hiện tại thiếu nhất chính là thời gian. Một khi chờ Lý Huyền Phong thu phục bảo vật, đến lúc đó, Kiếm tông có thể điểu động món bảo vật kia. . . Ta không dám nghĩ!

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Bên trong Thần Võ thành, tiểu bối Kiếm tông và Võ viện đang chơi trò trẻ con mà thôi, mà cường giả cấp bậc Đạo cảnh của bọn họ đều không ra tay, các hạ không cảm thấy kỳ quái?

Diệp Huyền đi đến trước mặt Dạ Lan, nghiêm túc nói:

- Nếu như ta đoán không lầm, bọn họ đang cố ý diễn trò cho các ngươi xem!

Dạ Lan nhìn chằm chằm về phía Thần Võ thành, một lát sau, đôi mắt hắn hơi co lại:

- Nói thẳng!

- Ý của ngươi là, bọn họ có mục đích khác?

Dạ Lan híp mắt lại:

- Các hạ nghĩ xem, Kiếm tông đã đạt được món chí bảo kia, vì sao bọn họ còn tuyên chiến với Võ viện?

- Ngươi không có thu phục món chí bảo kia?

Diệp Huyền cười khổ:

- Các hạ cảm thấy lấy thực lực của ta, có thể thu phục chí bảo hay sao?

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Kiếm tông:

- Thời gian của chúng ta đã không nhiều, một khi để Lý Huyền Phong thu phục được chí bảo, đến lúc đó, hắn sẽ vô địch, tất cả chúng ta đều phải chết!

Dạ Lan nhìn về phía Thần Võ thành, dường như đang lưỡng lự.

Bởi vì hắn không tin Diệp Huyền!

Đối với Diệp Huyền, hắn luôn có lòng đề phòng.

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Cần phải cẩn thận người này!

Sau khi Diệp Huyền rời đi, tên cường giả Đạo cảnh bên cạnh trầm giọng nói với Dạ Lan:

Nói xong, hắn lặng lẽ biến mất.

- Các vị, ta chờ các ngươi trong thành!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Ngươi trong bóng tối tìm cơ hội cho cường giả Đạo cảnh Kiếm tông nhất kích mất mạng! Đặc biệt là Lý Huyền Phong, nếu như có khả năng, giết chết hắn trước tiên!

Dạ Lan khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Nếu chúng ta ra tay, ngươi thì sao?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ta sẽ lén ám sát!

Ám sát!

Nghe vậy, Dạ Lan nheo mắt, hắn hiểu rõ năng lực của Diệp Huyền, đặc biệt là phi kiếm của Diệp Huyền, nếu giao chiến chính diện, phi kiếm không phải đặc biệt đáng sợ, nhưng một khi Diệp Huyền núp trong bóng tối, thỉnh thoảng phóng ra hai kiếm, vừa nghĩ tới cảnh đó, da đầu của hắn đã tê rần.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Việc này không nên chậm trễ, hành động hay không?

Dạ Lan gật đầu:

- Dù kẻ này có tư tâm, nhưng hắn nói có phần đáng tin. Bất kể như thế nào, không thể chờ Lý Huyền Phong thu phục món chí bảo kia!

Lúc này, một tên cường giả Đạo cảnh bên cạnh hắn dùng huyền khí truyền âm:

Dạ Lan yên lặng.

- Cũng bởi vì món chí bảo kia, hơn nữa, ta mượn lực lượng chí bảo một chút, thế là ta có thực lực thuấn sát cường giả Đạo cảnh! Một khi chờ Lý Huyền Phong thu hoạch được chí bảo, đến lúc đó, đừng nói các vị, cho dù bản tôn Tinh chủ tới đây cũng bị hắn thuấn sát!

Dạ Lan nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói:

- Các hạ có biết vì sao ta có thể thuấn sát cường giả Đạo cảnh hay không?

Dạ Lan gật đầu:

- Nếu thật như hắn nói, chỉ muốn báo thù, không nghĩ món chí bảo kia, như vậy, chúng ta không cần thiết đối địch với hắn, nếu hắn có ý khác…

Nói đến đây, trong mắt hắn bộc phát sát ý lạnh lẽo:

- Hi vọng hắn có thể thông minh một chút, chớ làm chuyện ngu xuẩn! Đi!

Dứt lời, mấy người lặng lẽ biến mất.

Thần Võ thành, Kiếm tông.

Trong đại điện, Lý Huyền Phong ngồi yên lặng, ở trước mặt hắn, trưng bày một thanh kiếm!

Lúc này, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trong điện.

Lý Huyền Phong mở mắt ra:

- Có tìm ra hay không?

Người áo đen lắc đầu:

- Bẩm Tông chủ, Diệp Huyền giống như biến mất khỏi nhân gian. . .

- Phế vật!

Lý Huyền Phong đột nhiên tức giận nói:

- Đường đường Kiếm tông, thậm chí còn không tìm ra tung tích một người!

Người áo đen cúi đầu, không dám nói lời nào.

Lý Huyền Phong đứng dậy đi đến cửa đại điện, nửa gương mặt rất hung tàn:

- Diệp Huyền!

Hắn hiện tại không có nghĩ tới món chí bảo kia, hắn nghĩ làm thế nào giết chết Diệp Huyền!

Hủy đi nửa thân thể của hắn, đối với hắn mà nói, ảnh hưởng rất lớn, nếu như hắn không thể khôi phục thân thể, hắn đời này không thể tiến thêm một bước!

Lúc này, Lý Huyền Phong nói:

- Tiếp tục tìm, nhất định phải tìm được hắn!

Người áo đen gật đầu, vội vàng lui xuống.

Đúng lúc này, mấy đạo lực lượng cường đại đột nhiên xuất hiện trên vùng trời Kiếm tông.

Vào lúc này, sắc mặt Lý Huyền Phong thay đổi, hắn phóng lên tận trời, lúc hắn bay ra ngoài, từng đạo lực lượng cường đại trực tiếp đánh thẳng xuống…

Rầm rầm rầm!

Toàn bộ Kiếm tông bắt đầu rung chuyển dữ dội, vô số khói bụi phóng lên tận trời, một ít đại điện Kiếm tông đã hóa thành tro bụi ngay lập tức. . .

- Địch tập!

Một tiếng quát to vang vọng khắp Kiếm tông, rất nhanh, mấy đạo kiếm quang phóng lên tận trời.

Trên không, Lý Huyền Phong xuất hiện trước mặt Dạ Lan, khi nhìn thấy là Dạ Lan, Lý Huyền Phong gằn giọng nói:

- Dạ Lan, ngươi nổi điên cái gì!

Dạ Lan lãm đạm nói:

- Lý Huyền Phong, lại gặp mặt!

Lý Huyền Phong nhìn chằm chằm vào Dạ Lan:

- Món chí bảo kia không ở trong tay ta!

Dạ Lan tức giận nói:

- Lý Huyền Phong, ngươi muốn sỉ nhục trí thông minh của ta hay sao?

Lý Huyền Phong còn muốn nói điều gì, Dạ Lan đột nhiên biến mất, Lý Huyền Phong biến sắc, vội vàng nói:

- Nghênh địch!

Lý Huyền Phong dứt lời, sáu tên kiếm tu cấp bậc Đạo cảnh đột nhiên xuất hiện, đám người Dạ Lan tuyệt không sợ, bởi vì bên bọn họ có mười cường giả Đạo cảnh!

Mười người!

Lần này đến, bọn họ đã có chuẩn bị sung túc.

Rất nhanh, đại chiến bắt đầu.

Trong đám mây trên vùng trời Kiếm tông, hai tên lão giả đang đối đầu với nhau.

Lão giả bên phải mặc trường bào màu xám, trong tay hắn cầm thanh kiếm có vỏ màu xanh.

Người này chính là tiền nhiệm tông chủ Kiếm tông Mục Phong Trần!

Đối diện với Mục Phong Trần là lão giả tay cầm trường thương, lão giả thân cao gầy, mái tóc bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại sắc bén như đao!

Mục Phong Trần lãnh đạm nói:

- Phạm Kiếm tông ta, người nào cho các ngươi gan chó?

Lão giả cầm thương vuốt râu cười một tiếng:

- Ngươi chớ có dọa lão phu, nếu lão phu dám đến, chẳng lẽ lại sợ Kiếm tông các ngươi?

Mục Phong Trần nhìn lão giả cầm thương, hắn không nói gì, hắn đi chậm về phía lão giả cầm thương, mỗi khi đi một bước, một cổ kiếm thế cường đại bộc phát mạnh hơn một phần!

Nơi xa, lão giả cầm thương cười ha ha:

- Đến đây, để lão phu lĩnh giáo Kiếm Thánh trong truyền thuyết một chút!

Dứt lời, chân phải hắn đạp vào hư không.

Xùy!

Mũi thương lóe sáng trong thiên địa.

Tia sáng vừa xuất hiện, toàn bộ vùng trời Kiếm tông biến thành tối tăm.

Bởi vì lúc này, toàn bộ không gian trên vùng trời Kiếm tông đã vỡ nát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận