Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 922: Không Phải Ngươi Chết Chính Là Ta Chết!

Cuối chân trời, Đế Khuyển cõng theo Diệp Huyền một đường chạy như điên, giờ phút này, Đế Khuyển trong trạng thái biến thân có tốc độ phi thường nhanh, chỉ chốc lát, Đế Khuyển cõng theo Diệp Huyền đi vào một vùng biển mênh mông, nó đáp xuống một chỗ trên hòn đảo nhỏ.

Vừa đáp xuống, Diệp Huyền trực tiếp lăn từ trên lưng nó xuống đất, trong thất khiếu của hắn, máu tươi tuôn ra tựa như nước suối, không chỉ như thế, thân thể của hắn còn đang rung động kịch liệt, tựa như là rút gân!

Nhìn thấy một màn này, Đế Khuyển sầm mặt lại, nó biết, đây là Diệp Huyền bị cắn trả!

Hơn nữa là bị cắn trả vô cùng nghiêm trọng!

Hiện tại nó cũng không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ cầu bản thân Diệp Huyền có thể vượt qua!

Bên trong Giới Ngục Tháp.

Sau khi mười người kia bị thu vào trong tháp, mười người có chút mờ mịt, lúc này, một nữ tử xuất hiện trước mặt bọn hắn.

Người này, chính là A Việt!

Cứ như vậy, rất nhanh mười người đã biến mất từ bên trong Giới Ngục Tháp!

- Đừng, ngươi ăn nha, mau ăn, ăn rồi sẽ tốt nha...

Tuyệt vọng!

Nhìn thấy một màn này, Tiểu Linh Nhi lập tức khóc òa lên, nàng vội vàng nói:

Thanh âm vừa dứt, thân thể của mười người kia vậy mà bắt đầu mờ đi từng chút một!

- Ngươi rất quan tâm hắn sao?

A Việt liếc mắt nhìn mười người, lắc đầu:

Nhưng mà, Diệp Huyền vẫn không có mở miệng, không chỉ như thế, khí tức của hắn càng ngày càng yếu!

Phát giác được một màn này, mười người hoảng hốt trong lòng, đang muốn phản kháng, nhưng mà bọn hắn lại kinh hãi phát hiện, mặc kệ bọn hắn phản kháng thế nào cũng không có tác dụng!

- Quá yếu!

A Việt rời đi Giới Ngục Tháp, nàng đi đến trước mặt Diệp Huyền, lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên ôm một đống lớn linh quả đi đến bên cạnh Diệp Huyền, nàng cầm lấy viên linh quả dồi dào linh khí nhất trong số đó đưa tới bên miệng Diệp Huyền, nhưng mà, cả sức để nhai nuốt Diệp Huyền cũng không có!

- Ca ca là người tốt, ô...

Giờ phút này, bọn hắn chỉ thấy tuyệt vọng!

- Người tốt?

A Việt nhìn Tiểu Linh Nhi trước mặt:

Tiểu Linh Nhi ngẩng đầu nhìn về phía A Việt, nước mắt không ngừng chảy ra:

- Đầu tiên là hắn vận dụng Long Hồn và Long lực kia, sau đó lại kích phát lực lượng huyết mạch, sau đó còn sử dụng chuôi kiếm có lực sát thương lớn như thế kia... Bản thân những việc này đã đủ khiến thân thể của hắn chịu không nổi gánh nặng, mà cuối cùng hắn vậy mà lại thôi động tháp này... Cơ bản không cứu nổi hắn.

Nhìn thấy một màn này, Tiểu Linh Nhi lập tức hốt hoảng!

A Việt trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Hắn cũng không giống như người tốt.

A Việt nhìn thoáng qua Tiểu Linh Nhi:

A Việt khẽ lắc đầu:

Tiểu Linh Nhi ngây ngẩn cả người, sau đó hưng phấn nói:

Thôn phệ bản nguyên?

- Bản nguyên của ngươi tương đối đặc thù, nếu để cho hắn thôn phệ, hắn còn có chút hi vọng.

Tiểu Linh Nhi không hề để ý đến A Việt, nàng vội vàng bóp nát linh quả, sau đó cạy miệng Diệp Huyền ra, đổ số nước linh quả kia vào trong miệng Diệp Huyền, Diệp Huyền nuốt vào số nước linh quả kia, nhưng mà cũng không có ích lợi gì.

- Cũng có một hy vọng, nhưng mà...

Tiểu Linh Nhi đột nhiên nhìn về phía A Việt:

- Hi vọng gì?

Lúc này, A Việt liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, sau đó nói khẽ:

- Một tia hi vọng cũng không có?

Nghe vậy, Đế Khuyển lập tức nhíu lại lông mày:

Không có cách cứu chữa!

- Thật sao?

A Việt trầm giọng nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi phải hiểu rõ, nếu ngươi để cho hắn thôn phệ, có khả năng ngươi... sẽ biến mất, ngươi hiểu ý ta không?

- Biến mất?

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn:

- Chính là sẽ chết sao?

A Việt gật đầu.

Tiểu Linh Nhi nắm thật chặt hai tay, đột nhiên, nàng trực tiếp khóc òa lên:

- Ta không muốn chết a! Ta còn muốn trồng linh quả, ta còn muốn đi chơi, ta không muốn chết oa...

Nói xong, nàng đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyền, sau đó tay phải đặt ở giữa chân mày Diệp Huyền, sau một khắc, vô số bản nguyên khí dũng mãnh lao tới phía Diệp Huyền!

Tay trái Tiểu Linh Nhi không ngừng lau nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt tuôn tràn lau thế nào cũng không hết:

- Ta không muốn chết... Ta không muốn chết... Ta không muốn chết... Ta còn muốn trồng thật nhiều Linh thụ, ô...

- Còn có một biện pháp có thể cứu nàng!

Đúng lúc này, A Việt đột nhiên nói:

Một bên, Đế Khuyển muốn nói lại thôi, cuối cùng, đành phải khẽ than thở một tiếng.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Diệp Huyền hoảng hốt, hắn vội vàng nhìn về phía A Việt, giờ khắc này, trong mắt và khắp khuôn mặt hắn đều là vẻ hốt hoảng!

Trước đó lúc ở Trật Tự Minh, cho dù phải đối mặt tử vong, hắn cũng không có một tia e ngại!

Nhưng giờ khắc này, hắn thật sợ!

Sợ mất đi tiểu nha đầu trước mắt này!

A Việt nhìn thoáng qua Tiểu Linh Nhi đã nhắm hai mắt lại, lắc đầu.

Diệp Huyền vội vàng truyền trả lực lượng Bản Nguyên bản thân vừa hấp thu vào trong cơ thể cho Tiểu Linh Nhi, lúc này, A Việt đột nhiên nói:

- Ngươi làm như thế, hai người các ngươi đều sẽ chết!

Diệp Huyền không hề để ý đến A Việt, trong cơ thể hắn, lực lượng Bản Nguyên điên cuồng dũng mãnh lao tới phía Tiểu Linh Nhi .

Mà chính hắn, vẻ mặt trở nên cực kỳ tái nhợt gần như là chỉ trong nháy mắt, đặc biệt khủng bố!

Ngay lúc Tiểu Linh Nhi sắp sửa hoàn toàn biến mất, Diệp Huyền nằm dưới đất đột nhiên ngồi dậy, hắn vội vàng đẩy tay Tiểu Linh Nhi ra, trong nháy mắt, Tiểu Linh Nhi trực tiếp ngã vào trong ngực hắn, mà thân thể của nàng, từng đợt hư ảo, phảng phất như sẽ biến mất ngay lập tức!

Đồng thời, thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, vẻ mặt càng ngày càng tái nhợt, khí tức cũng càng ngày càng yếu, trọng yếu nhất, chính là thân thể của nàng càng ngày càng hư ảo..

Mặc dù nói như thế, nhưng nàng lại không ngừng chuyển vận bản nguyên linh khí cho Diệp Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận