Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3800. Ngươi là người sao? (2)



Chương 3800. Ngươi là người sao? (2)




Dương Niệm Tuyết khẽ vỗ vai Diệp Huyền, nàng nói rất nghiêm túc: “Lão đệ, ngươi phải cố lên! Ta với cha đi hưởng phúc đây!”
Diệp Huyền: “…”
Dương Niệm Tuyết còn muốn nói gì đó thì thanh sam nam tử đột nhiên bảo: “Giờ ngươi cũng lông bông rồi hả?”
Dương Niệm Tuyết đi đến bên cạnh thanh sam nam tử, nàng cười: “Cha à, hay là cho ta ở lại phấn đấu với lão đệ đi? Ta không muốn làm một nhị đại dựa vào cha mẹ, ta muốn dựa vào chính mình!”
Diệp Huyền vội lắc đầu: “Lão tỷ, ngươi vẫn nên theo cha hưởng phúc thì hơn! Ngươi… đừng đi theo ta!”
Hắn sợ Dương Niệm Tuyết rồi!
Làm gì cũng chẳng xong, chỉ có bán đứng đệ đệ là giỏi nhất!
Dương Niệm Tuyết liếc nhìn hắn ta, nàng đang định nói gì đó thì thanh sam nam tử bỗng bảo: “Đi thôi!”
Dứt lời, hắn ta bèn phất tay áo, mọi người bèn biến mất!
Đi rất nhanh gọn, chẳng lưu luyến gì cả!
Giờ chỉ còn lại Diệp Huyền, Thiên Yếm và Bích Tiêu!
Diệp Huyền nhìn tận cùng tinh hà vô tận, hắn khẽ nói: “Lại một mình rồi!”
Lúc này, tiểu tháp đột nhiên bảo: “Tiểu chủ, có phải ngươi quên mất ta rồi đúng không?”
Diệp Huyền nói: “Ngươi là người sao?”
Tiểu tháp: “..”
Lúc này, Thiên Yếm phía xa xa đột nhiên xòe tay ra, trong lòng bàn tay nàng ta là một lốc xoáy màu trắng nho nhỏ!
Diệp Huyền nhìn Thiên Yếm, hắn tò mò: “Thiên Yếm, đây là?”
Thiên Yếm liếc nhìn hắn, nàng ta thu lốc xoáy lại rồi nói: “Ngươi không đi cùng cha ngươi à?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đường của ta ta phải tự đi chứ!”
Thiên Yếm nghiêm túc nói: “Ta thấy ngươi cực kì thích hợp làm nhị đại đó!”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi.
Lúc này, Thiên Yếm nhớ ra điều gì đó, nàng ta quay người nhìn Bích Tiêu, sau đó tháo khăn trên trán xuống, sau đó nói: “Bích Tiêu, ngươi thấy hai chữ trên trán ta đẹp không?”
Diệp Huyền: “…”
Bích Tiêu trầm mặc.
Hiện giờ Thiên Yếm đã mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Thiên Yếm trào phúng nói: “Bích Tiêu, cả đời này ngươi hành xử khéo léo, thế nhưng không ngờ vào lúc quan trọng ngươi là cược thua!”
Bích Tiêu gật đầu: “Ta thua rồi!”
Nói đoạn, nàng nhìn Diệp Huyền, cười nói: “Không ngờ lai lịch của Diệp công tử lại lớn như vậy, nhưng tiếc là ta lại không chọn dựa dẫm vào DIệp công tử!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Bích Tiêu cô nương, ngươi là một người thông minh, nhưng tiếc là ngươi lại không có nguyên tắc!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Hắn không giết Bích Tiêu, bởi vì không cần thiết!
Diệp Huyền đi xong thì Thiên Yếm nhìn Bích Tiêu, Bích Tiêu mỉm cười: “Thiên Yếm, ngươi thắng rồi!”
Thiên Yếm nhìn nàng: “Ngươi cũng là một tên quái vật, ngươi tự sát hay là ta giết ngươi đây?”
Bích Tiêu khẽ cười: “Ta muốn xem thực lực trên nội vòng là như nào!”
Dứt lời, nàng bèn xòe tay ra, một luồng khí tức to lớn đột nhiên cuộn trào từ trong cơ thể nàng.
Uỳnh!
Thời không xung quanh Bích Tiêu lập tức sôi sục!
Nội vòng!
Thiên Yếm nhìn Bích Tiêu: “Hóa ra ngươi vẫn luôn che giấu cảnh giới của mình!”
Bích Tiêu cười nói: “Cũng phải để lại đường lui chứ, chẳng phải sao?”
Thiên Yếm lắc đầu: “Muộn rồi!”
Dứt lời, nàng ta đột nhiên biến mất.
Ở phía xa xa, đôi đồng tử của Bích Tiêu bèn co lại. Ngay sau đó, cổ họng nàng nứt ra, máu tươi bắn tung tóe.
Lúc này, Thiên Yếm đã xuất hiện phía sau Bích Tiêu: “Trông thấy chưa?”
Đôi mắt Bích Tiêu lộ vẻ hoang mang, dần dần màu sắc trong mắt nàng biến mất: “Tha cho tộc nhân của ta!”
Thiên Yếm lắc đầu: “Thần Hoang tộc sẽ phải chết hết! Bởi vì nếu ngươi thắng, Thiên Khí tộc sẽ chết hết!”
Nói đoạn, nàng bèn đi về phía xa xa.
Trận chiến này không phải trò trẻ con, ai thua người ấy phải chết!
Ánh mắt Bích Tiêu dần mất đi màu sắc.
Cả đời này nàng đều phải đánh cược, nhiều khi nàng cược thắng, cũng bởi thế nên nàng và Thần Hoang tộc mới có thể thay thế Thiên Khí tộc năm xưa!
Thế nhưng nàng chỉ thua lần này, vào lần quan trọng nhất, mà lần này khiến nàng và Thần Hoang tộc vạn kiếp bất phục.
Khoảnh khắc nàng biến mất, trong đầu nàng xuất hiện câu nói vừa rồi của Diệp Huyền.
Nàng rất thông minh, thế nhưng lại không có nguyên tắc!
Đúng lúc cơ thể Bích Tiêu sắp biến mất hoàn toàn, nàng khẽ nói: “Phụ thân, xin lỗi, ta không thể bảo vệ tộc nhân… Tộc nhân của ta… Xin lỗi, ta không thể bảo vệ các ngươi…”
Dứt lời, nàng hoàn toàn biến mất.

Một khắc sau, Thiên Yếm tới Thiên Hà Chi Môn. Sau khi nàng ta được tiến bộ, giờ trong mắt nàng ta các cường giả ở Trụ Nguyên Giới cũng chỉ như con kiến!
Đồ sát!
Một mình nàng có thể đồ sát tất cả cường giả của ngũ tộc.
Cường giả ngũ tộc hoàn toàn không có sức đánh trả!
Từ nay, vương giả Thiên Khí tộc quay lại, lần nữa trở thành chủng tộc mạnh nhất Trụ Nguyên Giới!
Trước cổng Thiên Hà Chi Khẩu, Thiên Yếm ngồi trên bậc đá. Cách nàng ta không xa toàn là thi thể, đó đều là thi thể của cường giả ngũ tộc!
Thây chất thành núi, máu chảy thành sông!
Thiên Yếm nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng ta trầm tư.
Khoái cảm?
Không có!
Nàng ta không hề có chút khoái cảm của báo thù nào mà chỉ thấy trống rỗng!
Những người này vừa rồi như con kiến trước mặt nàng ta, nàng ta chỉ phất tay cái là bọn họ xong đời ngay.
Mà lúc này nàng ta lại nhớ đến nữ tử váy trắng, nhớ đến thanh sam nam tử kia.
Mấy người các nàng chẳng phải cũng là con kiến khi đứng trước những cường giả như vậy hay sao?
Thiên Khí tộc đã thắng, thế nhưng trong vũ trụ rộng lớn này, Thiên Khí tộc vẫn chỉ như con kiến mà thôi. Nếu như chọc phải người không nên chọc, ví dụ như khi ấy nàng ta đối mặt với nữ tử váy trắng thì lúc đó Thiên Khí tộc cũng chẳng có cơ hội mà đánh trả!
Tới khi đó, nàng ta và Thiên Khí tộc đều giống ngũ tộc ngày hôm nay, chỉ có thể để mặc người ta xâu xé.
Nghĩ đến đây, Thiên Yếm chầm chậm nhắm mắt lại: “Phụ thân, ta sẽ bảo vệ Thiên Khí tộc thật tốt!”
Nói đoạn, nàng ta bèn đứng dậy rời đi. Một lát sau, một mệnh lệnh truyền đi khắp Thiên Khí tộc.
Thiên Yếm từ chức tộc trưởng, để Thiên Cơ kế vị.
Thiên Khí tộc không cần một tộc trưởng mà cần một người lớn mạnh!
Nàng ta càng mạnh thì Thiên Khí yộc càng an toàn!
Hết chương 3800.



Bạn cần đăng nhập để bình luận