Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3818. Ngự Thiên Thần! (2)



Chương 3818. Ngự Thiên Thần! (2)




Trên đỉnh núi, Diệp Huyền quay người nhìn Thần Đồng ở bên dưới và bảo: “Ngươi lên đây đi!”
Vừa dứt lời, hắn lập tức xòe tay ra, một đạo kiếm quang chém mạnh ra ngoài.
Vút!
Chỉ trong chớp mắt, luồng cấm chế chi lực thần bí kia đã bị một nhát kiếm này của hắn bổ trúng, toàn bộ phía chân trời nổi lên nhiều gợn sóng!
Sắc mặt của Diệp Huyền cũng lập tức trở nên trắng bệch!
Không thể không nói, áp lực của cấm chế này quả thật rất mạnh!
Cho dù là hắn cũng không thể chống đỡ được bao lâu, trừ phi là dùng đến con át chủ bài!
Lúc này, Thần Đồng đã xuất hiện trước mặt hắn, Diệp Huyền vội vàng cất thanh kiếm kia đi, kiếm vừa mới cất xong là cả người hắn lập tức nhẹ nhõm, thoải mái vô cùng.
Thần Đồng liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi là kiếm tu?”
Diệp Huyền gật đầu.
Thần Đồng cũng gật nhẹ đầu: “Kiếm tu cũng hiếm thấy đấy!”
Diệp Huyền mỉm cười sau đó nhìn về phía đối diện, cách trước mặt không xa, hắn trông thấy một ngôi nhà tranh cũ nát, trước ngôi nhà tranh là một vườn rau.
Hai người đi về phía ngôi nhà tranh, ngay khi đi đến đó, cửa của ngôi nhà tranh bị đảy ra nhưng bên trong không có một người nào hết!
Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Lại đi rồi?”
Thần Đồng nhẹ giọng nói: “Đối phương cũng đang tìm kiếm chỗ ở của Ngự Thiên Thần! Mà đối phương lại nhanh hơn chúng ta!”
Nói đến đây, sắc mặt của hắn ta trở nên hơi nặng nề.
Mục đích chính trong chuyến đi lần này của bọn họ chính là truyền thừa của Ngự Thiên Thần kia, cho dù không có truyền thừa thì cũng phải tìm được thứ có liên quan đến Ngự Thiên Thần mới được!
Phải biết rằng, Ngự Thiên Thần này chính là cường giả Hóa Tự Tại đấy!
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Chắc là nghịch hành giả kia rồi!”
Thần Đồng gật đầu: “Đối phương mạnh hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Ngươi có biết Mệnh vận chi tử kia mạnh đến mức nào không?”
Thần Đồng lắc đầu: “Ta chỉ từng nghe nói về hắn ta chứ chưa từng gặp.”
Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Ngươi cũng chưa từng gặp sao?”
Thần Đồng gật đầu: “Sư phụ của chúng ta khác nhau, vì thế cũng không có qua lại gì cả. Có điều, nghe sư phụ ta nói thì chắc hẳn hắn ta rất mạnh, dù sao cũng là Mệnh vận chi tử cơ mà, có thể chất đặc thù, nếu người khác chống đối lại hắn ta thì sẽ bị vận mệnh này bài xích, từ đó dẫn đến một vài chuyện không tốt sẽ xuất hiện! Chỉ là…”
Nói đến đây, hắn ta nhẹ giọng bảo: “Không biết hắn ta với nghịch hành giả kia, ai nghịch thiên hơn!”
Diệp Huyền nhìn về phía hắn ta: “Ngươi cảm thấy mình kém hơn bọn họ sao?”
Thần Đồng nhìn hắn: “Chuyện này…”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy ngươi phải tự tin lên, còn chưa đánh mà đã nhận thua rồi, thế không được hay cho lắm đâu.”
Thần Đồng trầm giọng bảo: “Nhưng lẽ nào chúng ta không nên tự mình biết mình hay sao?”
Diệp Huyền cười đáp: “Ngươi nói cũng không sai nhưng ta cảm thấy chúng ta càng nên tin tưởng bản thân, còn chưa đánh mà đã nhận thua là không được! Cũng giống như thế nhân trong thế tục ấy, biết rõ cuối cùng mình sẽ chết vậy ăn cơm còn có ý nghĩa gì nữa?”
Thần Đồng im lặng.
Diệp Huyền cười nói: “Đừng vội phủ định bản thân, phải đánh trước mới biết được chứ, thật ra không đánh lại được và nhận thua cũng không có gì mất mặt cả, nhưng nếu còn chưa đánh mà đã nhận thua vậy lại hơi mất mặt thật! Đến khi ấy gặp phải nghịch hành giả kia, ngươi cứ lên đánh hắn ta một trận trước, hiểu chưa?”
Thần Đồng quay đầu nhìn về phía hắn: “Sao ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhỉ?”
Diệp Huyền nghiêm túc hỏi: “Chỗ nào không đúng?”
Thần Đồng hơi chần chừ sau đó đáp: “Không nói rõ được.”
Diệp Huyền lại nói: “Vậy ngươi cảm thấy ta nói có lý không?”
Thần Đồng nghĩ ngợi một lúc rồi mới gật đầu: “Hình như cũng hơi có lý.”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Tin vào trực giác của bản thân và tin vào bản tâm của mình đi! Lát nữa nếu gặp phải nghịch hành giả, ngươi cứ lên đánh nhau với hắn ta một trận trước, đến khi ấy ngươi sẽ phát hiện ra tâm cảnh của mình đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất! Ngươi cũng biết đấy, ta là kiếm tu, chưa bao giờ từng lừa ai cả!”
Thần Đồng trầm giọng hỏi: “Nhưng đánh không lại thì phải làm sao?”
Diệp Huyền thấp giọng thở dài: “Ngươi xem, lại nữa rồi! Tại sao ngươi cứ nghĩ không đánh lại được thế? Ngươi phải tin vào chính mình chứ!”
Thần Đồng nghĩ ngợi sau đó đáp: “Đến khi ấy thử xem sao!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được! Ta sẽ trợ uy cho ngươi!”
Thần Đồng: “…”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh: “Chỗ này chắc hẳn là nơi mà Ngự Thiên Thần từng ở ngày xưa, nói cách khác, Ngự Thiên Thần này thích trồng rau…”
Thần Đồng hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
Diệp Huyền nhẹ giọng đáp: “Chỗ ở thật sự của hắn ta chắc chắn cách chỗ này rất gần… có lẽ… hắn ta ở trong này!”
Thần Đồng sững sờ: “Nhưng… nhưng không phải chẳng có gì cả sao?”
Diệp Huyền lại nhìn xung quanh, cuối cùng, hắn quay đầu nhìn về phía chiếc ghế dựa trước vườn rau ở bên cạnh, trên ghế dựa đã phủ kín cỏ dại, rõ ràng đã rất lâu rồi chưa có người ngồi ở đó!
Diệp Huyền chậm rãi bước đến trước cái ghế đó, hắn im lặng một lúc lâu rồi lấy Thanh Huyền Kiếm ra, trong lòng nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi thật sự là đại lão… vậy chắc chắn có thể cảm ứng được Thanh Huyền Kiếm…”
Nói xong, huyền khí trong cơ thể hắn dội vào trong Thanh Huyền Kiếm, Thanh Huyền Kiếm hơi run lên!
Không có bất cứ phản ứng gì hết!
Diệp Huyền hơi nhíu mày lại, mình đoán lầm rồi sao?
Nhưng đúng lúc này, cỏ dại trên chiếc ghế trước mặt hắn đột nhiên biến mất sạch, ngay sau đó, một nam tử trung niên đã xuất hiện trên chiếc ghế ấy.
Nam tử trung niên liếc mắt nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền và mỉm cười: “Người tạo ra thanh kiếm này đúng là thiên hạ vô song, ta còn lâu mới bì kịp được!”
Hết chương 3818.



Bạn cần đăng nhập để bình luận