Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1141: Con người đừng lo nghĩ đến chuyện nằm ngoài phạm vi năng lực của mình

Viêm Già bất chợt xuất hiện trước mắt Diệp Huyền, nàng nhìn hắn: “Ta không dọa ngươi! Nữ tử váy trắng đủ mạnh mẽ, rất mạnh, vô cùng mạnh, nhưng trừ phi nàng ta bảo vệ ngươi mọi lúc mọi nơi, bằng không, mấy người đó sẽ có một vạn phương pháp xử chết ngươi! Thời gian và không gian ở Ngũ Duy hoàn toàn không phải một khái niệm!"

Diệp Huyền nhún vai: “Nói như vậy, cả đời này của ta đã định trước sẽ sống rất bi thảm?”

Viêm Già lắc đầu: “Nếu ngươi thật sự chinh phục được tháp này, tập trung đủ chín đường Đạo tắc, vậy cho dù là ở Ngũ Duy cũng không có mấy người có thể giết chết ngươi!”

Diệp Huyền cười khổ, bây giờ Giới Ngục tháp này còn dễ thu phục, nhưng nếu linh trí của đối phương hồi phục…

Đúng lúc này, Giản Tự Tại nhìn về phía Viêm Già: “Cường giả Ngũ Duy mạnh đến mức độ nào?”

Viêm Già im lặng.

Giản Tự Tại lại hỏi: “Không thể nói?”

Viêm Già lắc đầu: “Ngũ Duy phức tạp!”

Diệp Huyền trực tiếp ngây người.

Tội?

Thần phạt!

Hắn vội vàng lấy một tấm gương ra, ngay khi nhìn thấy chữ “tội” trên mi gian mình kia, hắn lại ngây người tiếp.

Đúng lúc này, dị biến đột nhiên xuất hiện, tại Thương Khung giới xa xôi kia, một luồng sáng màu đỏ đột nhiên vọt thẳng lên trời, ngay sau đó, luồng sáng đỏ này chui thẳng vào mi gian của Diệp Huyền ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng.

Diệp Huyền hơi nhíu mày lại: “Thần phạt? Là cái quái gì?”

Giản Tự Tại cười bảo: “Loại người như ta tới Ngũ Duy có phải sẽ biến thành cặn bã không?”

Diệp Huyền nhìn về phía Giản Tự Tại trước mặt, Giản Tự Tại nhún vai: “Không biết nó là cái thứ gì!”

Trong nháy mắt, tại mi gian của hắn xuất hiện một chữ “tội” màu đỏ như máu.

Viêm Già lắc đầu: “Ngươi khác, ngươi và Ma Chủ đó đều khác, chỉ là Ngũ Duy này…”

Luồng sáng màu đỏ kia là cái quỷ gì vậy?

Bị thần nhìn trúng!

Thần phạt!

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Vị thần nào nhìn trúng ta vậy?”

Đúng lúc này, đột nhiên Huyền Hoàng chủ xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, vẻ mặt của nàng vô cùng nặng nề: “Đây là thần phạt!”

Huyền Hoàng chủ nhìn hắn: “Có nghĩa ngươi chính là người mà thần muốn trừng phạt! Mà chỉ có thần mới có thể giáng thần phạt, nói cách khác, ngươi đã bị một vị thần nhìn trúng!”

Đương nhiên hắn hy vọng nữ tử váy trắng xuất hiện vì Thần Điện thật sự rất mạnh, nhưng hắn càng hiểu rằng mình không thể chuyện gì cũng dựa vào nữ tử váy trắng! Hơn nữa, trực giác nói cho hắn biết có khả năng nữ tử váy trắng đang làm chuyện gì đó!

Theo quan điểm của Huyền Hoàng chủ, hiện giờ chỉ có nữ tử váy trắng xuất hiện thì có lẽ mới có thể chân chính đối kháng lại được Thần Điện!

Huyền Hoàng chủ lắc đầu: “Không biết! Bọn họ quá thần bí! Tổ tiên của ta từng tiếp xúc với bọn họ, sau đó tổ tiên của ta đã biến mất!”

Nói đến đây, nàng hơi dừng lại, lại bảo: “Bây giờ nữ tử váy trắng đang ở đâu?”

Thần!

Huyền Hoàng chủ lắc đầu: “Không biết, nhưng nếu đã được gọi là thần vậy chắc chắn không phải kẻ yếu.”

Mà bây giờ, vũ trụ mà hắn đang ở vẫn chỉ là Tứ Duy, trên Tứ Duy còn có Ngũ Duy nữa!

Một đường đi tới đây, hắn phát hiện ra thực lực của mình càng mạnh lại càng cảm thấy bản thân nhỏ bé!

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa trong tinh không, tinh không mênh mông, rốt cuộc còn có bao nhiêu cường giả chưa biết nữa?

Nữ tử váy trắng!

Diệp Huyền hơi nhíu mày lại: “Bị bọn họ xóa sổ?”

Huyền Hoàng chủ nhẹ giọng đáp: “Không biết! Với thực lực của tổ tiên ta năm đó... nếu Thần Điện có thể dễ dàng xóa sổ hắn ta, vậy mấy vị thần này cũng quá đáng sợ rồi.”

Diệp Huyền im lặng.

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không thể việc gì cũng dựa vào nàng ta được! Lần này cứ để bản thân ta tự đối diện đi!”

Diệp Huyền nhìn về phía nàng: “Thần trong truyền thuyết rốt cuộc là một sự tồn tại thế nào?”

Đúng lúc này, Huyền Hoàng chủ chợt bảo: “Thần trong truyền thuyết có khả năng sắp xuất hiện rồi!”

Cho dù thế nào thì bây giờ hắn cũng chỉ muốn dựa vào mình!

Nghĩ đến đây, đột nhiên hắn nhìn về phía Viêm Già: “Viêm Già cô nương, ngươi nói xem, liệu còn có Lục Duy và Thất Duy gì đó nữa không?”

Lục Duy?

Những người có mặt ở đó đều nhìn về phía Viêm Già.

Có Lục Duy không?

Viêm Già trầm giọng đáp: “Thứ cho ta nói thẳng, ngay cả Tứ Duy mà các ngươi còn không hiểu rõ, tại sao phải lo nghĩ đến Ngũ Duy và Lục Duy?”

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Đặc biệt là ngươi, ngươi có thể sống sốt bước ra khỏi Tứ Duy hay không còn là một vấn đề, đi lo đến Ngũ Duy và Lục Duy làm gì?”

Diệp Huyền: “…”

Giản Tự Tại chợt nói: “Viêm Già nói không sai, con người đừng lo nghĩ đến chuyện nằm ngoài phạm vi năng lực của mình.”

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Khoảng thời gian này ngươi cẩn thận một chút, ta đi tìm hiểu xem mấy vị thần trong truyền thuyết này rốt cuộc là cái thứ quỷ gì, thuận tiện cũng muốn gặp bọn họ một lần!”

Diệp Huyền gật đầu: “Tỷ cẩn thận!”

Giản Tự Tại cười ha ha: “Yên tâm, xét đến hiện tại, người có thể hoàn toàn giết ta chẳng qua cũng chỉ có chủ nhân của ba thanh kiếm trên đỉnh tháp kia mà thôi.”

Vừa dứt lời, người nàng đã biến mất ngay tại chỗ.

Chủ nhân của ba thanh kiếm trên đỉnh tháp!

Trong sân, Diệp Huyền im lặng một lúc, sau đó nói: “Đi!”

Rất nhanh, mọi người đã rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận