Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1657: Đúng là một tên phiền phức

Sẽ chết!

Diệp Huyền nhìn nhỏ nói: “Vì sao?”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Vì những thứ trong thư ốc là thứ mà cả thế giới này bất luận kẻ nào cũng không thể cự tuyệt được, dù là ta, ta cũng muốn. Tất nhiên, ta sẽ dùng cách khác để có được nó.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Bên trong rốt cuộc có thứ gì?”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Ngươi không biết vẫn tốt hơn. Hiện tại ngươi không mở ra, tất cả mọi người đều không dám động mà đều đang quan sát, còn nếu ngươi mở ra, bọn họ sẽ không quan sát nữa.”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Thật ra ngươi có thể sống đến bây giờ thật sự phải cảm tạ nữ tử váy trắng . Nếu như không có nàng ta, ta đã tính kế ngươi một chút rồi. Đương nhiên hiện tại ta cũng đang tính kế ngươi, chẳng qua phương thức không giống mà thôi!”

Diệp Huyền cười khổ: “Tiểu Đạo cô nương ngươi thật là thẳng thắn!”

Dường như biết hắn nghĩ gì, Tiểu Đạo khẽ cười nói: “Ngươi yên tâm, nếu đã cho ngươi thì ta sẽ không đổi ý!”

Tiểu Đạo gật đầu: “Được rồi!”

Tiểu Đạo mỉm cười, lòng bàn tay nàng mở ra, Thiên Đạo Bút xuất hiện trong tay nàng. Nhìn Thiên Đạo Bút trong tay, trong mắt nàng lộ ra chút phức tạp: “Thật ra món này thật sự không nên cho ngươi!”

Diệp Huyền do dự một chút sau đó nói: “Như vậy là được rồi sao?”

Tiểu Đạo đứng dậy: “Các ngươi nên khởi hành rồi.”

Diệp Huyền mở mắt nhìn Tiểu Đạo: “Uy lực của nó lớn đến mức nào?”

Tiểu Đạo khẽ cười nói: “Thiên hạ nhộn nhịp đều vì lợi mà đến.”

Diệp Huyền chậm rãi nhắm mắt lại, rất nhanh cây Thiên Đạo Bút đã rung động dữ dội, cuối cùng trực tiếp hóa thành một luồng ánh sáng đen xâm nhập vào giữa lông mày hắn.

Diệp Huyền do dự một chút sau đó nói: “Còn Thiên Đạo Bút thì sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu.”

Nói xong, nàng quan sát Thiên Đạo Bút trong tay một chút sau đó nhẹ nhàng vuốt nó. Tiếp theo đó nàng đưa cho Diệp Huyền: “Ta đã tạm thời niêm phong ý chí trong Thiên Đạo Bút này, hiện tại nó trống rỗng, ngươi có thể dùng được rồi.”

Diệp Huyền suy nghĩ một chút sau đó gật đầu: “Hiểu rồi.”

Sắc mặt Diệp Huyền tối sầm lại, nữ tử này không phải muốn đổi ý đấy chứ?

Tiểu Đạo cười nói: “Đi đi!”

Lúc này, giọng của Tiểu Đạo vang lên trong đầu hắn: “Nhớ kỹ, Thiên Đạo Bút này không phải thần vật bình thường, một khi kích hoạt sẽ hủy thiên diệt địa. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng kích hoạt, bằng không với thực lực hiện tại của ngươi, sợ là khó có thể chấp nhận được sức mạnh mà nó phóng ra!”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Ngày sau, khi ngươi kích hoạt sẽ biết!”

Mà lúc đi tới cửa, Diệp Huyền đột nhiên xoay người nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, lần này ta đi khẳng định có nguy hiểm, ngươi có thể cho ta mượn chút trang bị bảo mệnh được không? Ta hứa ta sẽ trả lại!”

Thánh Liêm hơi gật đầu: “Các hạ theo ta!”

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, nữ tử này lại không tin hắn?

Nữ tử trầm giọng nói: “Thánh Liêm.”

Trên đường phố, Diệp Huyền nhìn nữ tử bên cạnh: “Thánh Liêm cô nương, ác ma rất nguy hiểm sao?”

Diệp Huyền gật đầu sau đó nhìn nữ tử bên cạnh: “Xưng hô với cô nương thế nào?”

Thánh Liêm nhẹ giọng nói: “Ta cũng không biết nên nói sao, dù sao cũng cực kỳ nguy hiểm.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nguy hiểm bao nhiêu?”

Thánh Liêm gật đầu: “Rất nguy hiểm.”

Diệp Huyền gật đầu: “Thánh Liêm cô nương, chúng ta đi thôi!”

Hắn còn muốn nói gì đó thì Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Nếu không ta thu hồi Thiên Đạo Bút!”

Diệp Huyền xoay người rời đi.

Trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo lắc đầu cười: “Thật là một kẻ hài hước.”

Nói xong nàng dẫn theo Diệp Huyền xoay người rời đi.

Tiểu Đạo mặt không đổi sắc: “Cút mau!”

Diệp Huyền đàng hoàng nói: “Sẽ!”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Ngươi xác định sẽ trả lại?”

Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền: “Tiểu Đạo cô nương cho ngươi đi cùng ta tất có thâm ý, ta tin tưởng nàng ta, cũng tin tưởng ngươi. Lúc này chúng ta nhất định có thể phong ấn ác ma một lần nữa.”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”

Nếu đã lấy được lợi ích của Tiểu Đạo thì dĩ nhiên phải cố hết sức rồi!

Rất nhanh, Thánh Liêm đã dẫn theo Diệp Huyền đi vào trong một gian phòng nhỏ, trong phòng nhỏ là một truyền tống trận, nàng dẫn hắn đi vào trong truyền tống trận, rất nhanh cả hai đã biến mất trong phòng nhỏ.

Mà không lâu sau khi hai người biến mất, một hắc y nhân xuất hiện trước phòng nhỏ.

Hắc y nhân đang muốn đi vào thì lúc này có một giọng nói từ phía sau hắn ta truyền đến: “Ngươi đi vào thử xem!”

Hắc y nhân xoay người nhìn lại, phía sau cách hắn ta không xa có một nữ tử đang đứng.

Tiểu Đạo!

Tiểu Đạo nhìn hắc y nhân: “Cút!”

Hắc y nhân trầm giọng nói: “Chúng ta vẫn chưa nhằm vào các hạ!”

Tiểu Đạo cười nói: “Ta biết, có điều ngươi vẫn phải cút!”

Hắc y nhân nói: “Không phải các hạ nói sẽ không quản chuyện thế tục này sao?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Ta đã nói như vậy, có điều lúc này các ngươi không thể động đến hắn, vì hiện tại hắn đang làm việc cho ta.”

Hắc y nhân im lặng.

Mà lúc này, toàn thân hắc y nhân đột nhiên bốc cháy.

Hắn ta hoảng hốt, vội vàng cung kính hành lễ: “Các hạ, ta sẽ lui ngay lập tức!”

Nói xong, hắn ta xoay người biến mất ở xa xa.

Tiểu Đạo trầm mặc một lát sau đó lắc đầu: “Thật sự là một tên phiền phức, nữ tử váy trắng cũng không ngại phiền toái sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận