Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3241: Xui như quỷ

Năm thành!

Nghe thế, đám người có mặt ở đó đã hóa đá hết!

Tiêu Lâm nhìn hắn với vẻ mặt đặc sắc lạ thường.

Năm thành!

Vừa rồi người này chỉ mới dùng có năm thành sức mạnh?

Nếu dùng mười thành sức mạnh vậy mình còn mạng nữa không?

Đột nhiên Tiêu Lâm thấy hơi sợ...

Diệp Huyền cất kiếm rồi quay người rời đi, nhưng đúng lúc này, Nguyên Thanh trước đó không hề lên tiếng đột nhiên hỏi: "Diệp huynh, môn kiếm kỹ vừa rồi của ngươi tên là gì?"

Lúc này, tiểu tháp trong cơ thể Diệp Huyền không nhịn được mà nói: "Tiểu chủ, không phải môn kiếm kỹ này là của Thiên Mệnh tỷ tỷ sao?"

Diệp Huyền: "..."

Tự sáng tạo!

Tiểu tháp im lặng một lúc rồi mới đáp: "Tiểu chủ, nếu ngươi đã không biết xấu hổ như vậy... vậy ta cũng chẳng còn gì để nói nữa!"

Nguyên Thanh nhẹ giọng nói: "Hay cho một chiêu Nhất Kiếm Định Sinh Tử... vậy mà lại có môn kiếm kỹ đáng sợ như thế..."

Tiểu chủ này đúng là quá không biết xấu hổ! Lời như thế mà hắn cũng có thể thốt ra khỏi miệng được!

Diệp Huyền dừng bước chân, quay người nhìn về phía hắn ta và cười đáp: "Nhất Kiếm Định Sinh Tử!"

Không còn gì để nói!

Diệp Huyền cười bảo: "Ta tự sáng tạo đấy, cũng được chứ hả?"

"Nhất Kiếm Định Sinh Tử!"

Diệp Huyền nói trong lòng: "Của Thanh Nhi không phải của ta sao? Nàng ấy sáng tạo với ta sáng tạo cũng có gì khác biệt sao? Có sao?"

Lúc này, đột nhiên Nguyên Thanh đối diện với Diệp Huyền nói: "Diệp huynh, môn kiếm kỹ này thật sự do ngươi sáng tạo ra sao?"

Vẻ mặt của Nguyên Thanh cứng ngắc.

Rất dễ nhận thấy, hắn ta vẫn nghi ngờ lời nói của Diệp Huyền.

Tiểu tháp thật sự cạn lời rồi.

Người không biết xấu hổ đúng là thiên hạ vô địch!

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: "Tiểu tháp, Bạt Kiếm Thuật là của cha ta, vậy ta hỏi ngươi, sau này đồ của cha ta có phải đều sẽ truyền lại cho ta không?"

Nguyên Thanh: "..."

Diệp Huyền cười khà khà chứ chẳng nói gì.

Nguyên Thanh gật đầu một cách thành thật.

Diệp Huyền cười ha ha: "Ta cũng cảm thấy như vậy đấy!"

Diệp Huyền cười hỏi: "Nguyên huynh không tin sao?"

Dù sao thì bây giờ thực lực của toàn bộ Gia tộc cũng không bằng Nguyên tộc, hơn nữa vẫn còn một đại địch là Thú Yêu tộc nữa!

Diệp Huyền cũng không tiếp tục nói chuyện đấu tay đôi nữa, nếu hắn còn tiếp tục đấu tay đôi, ví dụ như Nguyên Thanh thua thì Nguyên tộc chắc chắn sẽ trở mặt, lúc đó sẽ vô cùng bất lợi cho Gia tộc!

Nguyên Thanh cạn lời, ngươi thật sự không biết khiêm tốn sao?

Diệp Huyền cười ha ha: "Nguyên Thanh huynh, một chiêu vừa rồi xài với Nguyên Hưu huynh cũng do ta sáng tạo ra đấy!"

Tiểu tháp vội vàng nói: "Đều là do ngươi sáng tạo ra! Nhất Kiếm Định Sinh Tử do ngươi tạo ra, Bạt Kiếm Thuật cũng do ngươi tạo sao, tiểu chủ ngươi lợi hại nhất..."

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, Nguyên Thanh ở đằng xa đột nhiên nhẹ giọng nói: "Nguyên huynh đúng là kỳ tài ngút trời..."

Tiểu tháp lại không nhịn được: "Tiểu chủ, Bạt Kiếm Thuật là của chủ nhân cơ mà?"

Tiểu tháp trầm giọng bảo: "Tiểu chủ, câu vừa rồi ngươi cứ coi như không nghe thấy đi, có được không?"

Diệp Huyền: "..."

Tiểu tháp buột miệng thốt ra: "Vậy cũng phải đợi sau khi chủ nhân chết rồi mới là của ngươi chứ!"

Vì thế, tình thế như hiện tại là tốt với tất cả mọi người rồi!

Còn nữa, con người Nguyên Thanh này cũng không tồi, không cần thiết phải trở thành đại địch sinh tử!

Thấy Diệp Huyền không nhắc đến chuyện đấu tay đôi nữa, trong lòng đám người Nguyên Khưu cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi!

Điều này tương đương với việc cho Nguyên tộc bọn họ một chút thể diện!

Không chỉ Nguyên tộc mà Gia tộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu tiếp tục đánh vậy thật sự không đễ dàn xếp nữa đâu!

Bây giờ như vậy mới là kết quả tốt nhất!

Diệp Huyền đi đến trước mặt Gia Nguyên, cười bảo: "Gia Nguyên tiền bối, ta muốn tìm một chỗ yên tĩnh để bế quan!"

Gia Nguyên vội vàng đáp: "Thiếu chủ đi theo ta!"

Nói rồi, hắn ta dẫn Diệp Huyền rời đi, mà Gia Hòa kia cũng vội vàng đi theo bọn họ!

Máy cường giả Gia tộc có mặt ở đó cũng đi theo cùng, lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Huyền đã tràn ngập vẻ kính trọng.

Trước đó bọn họ cũng tôn kính hắn, nhưng đó là vì có Gia Nguyên!

Đúng là xui như quỷ ấy!

Mình đã chọc phải người không nên chọc!

Lúc Diệp Huyền đánh bại Nguyên Hưu là hắn ta đã biết hỏng chuyện rồi!

Nguyên Khởi vội vàng cúi đầu, không dám nói gì.

Nguyên Khâu nhìn hắn ta, trong mắt lóe lên sát khí: "Nghe thấy chưa?"

Nghe vậy, trong lòng Nguyên Khởi kinh hãi, vội vàng gật đầu: "Nghe thấy rồi!"

Nguyên Khâu lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, hắn ta thật sự muốn giết Nguyên Khởi này lắm rồi!

Lần này cũng vì tên Nguyên Khởi này mà Nguyên tộc tổn thất mất một Vĩnh Sinh Nguyên Tuyền Thánh giai!

Lòng hắn ta còn đang nhỏ máu đây này!

Hắn ta chưa từng nghĩ đến việc chơi xấu, nếu chơi xấu trong trường hợp này thì Gia tộc sẽ bị tất cả mọi người coi thường!

Nhưng một Vĩnh Sinh Nguyên Tuyền...

Nghĩ đến đây, Nguyên Khâu vẫn không nhịn được lại liếc mắt nhìn Nguyên Khởi, hắn ta thật sự muốn giết người quá!

Ăn no rửng mỡ đi nhắm vào người ta làm gì hả?

Sắc mặt Nguyên Khởi hơi khó coi.

Trong đại điện, Nguyên Khâu im lặng một lúc lâu sau đó nói: "Nguyên Khởi, bắt đầu từ giở trở đi, ở bất cứ một nơi công cộng nào ngươi cũng không được phép lên tiếng, bằng không ta sẽ xử lý ngươi!"

Rất nhanh, đám cường giả Gia tộc đã rời đi.

Mà bây giờ sự tôn kính của họ đều là vì thực lực của Diệp Huyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận