Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3072: Phía đó có gì?

Lý Thiên Hoa ở bên cạnh bỗng nói: "Diệp huynh, tiểu gia hỏa bên cạnh ngươi là Linh Tổ sao?"

Diệp Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"

Lý Thiên Hoa liếc nhìn Tiểu Bạch, thầm than thở. Văn Tâm của Văn tộc đúng là mất não mà!

Cướp Linh Tổ?

Không phải không thể cướp mà là phải làm rõ tình hình đã rồi hẵng cướp!

Thế tục đi ăn cướp cũng phải tìm hiểu tình hình một chút. Còn Văn Tâm đã không làm rõ thực lực, lai lịch của đối phương đã động thủ rồi!

Điều này không những gây họa cho mình mà còn ảnh hưởng đến cả gia tộc!

Lòng tham!

Thực ra nàng cũng không muốn Diệp Huyền đưa Tiểu Bạch theo cho lắm. Mặc dù Tiểu Bạch nghịch thiên, nhưng sức chiến đấu không mạnh lắm. Diệp Huyền đưa nàng theo dễ gây thù chuốc oán lắm!

A Mộc Liêm khẽ nói: "Đây chính là di tích cổ xưa kia!"

Với thực lực như thế, chắc chắn hắn ta là người mà Thiên Tông không thể chọc vào!

Khoảng một canh giờ sau, mọi người đã tới một dãy núi. Liếc mắt nhìn, dãy núi liên miên, vô cùng vô tận, hơn nữa còn cực kì âm u, như ma quỷ vậy.

Thiên Tông cũng sợ chứ!

Diệp Huyền lấy làm lạ: "Các ngươi không đi theo cha ta sao?"

Từ lúc Văn Tâm xảy ra chuyện, Thiên Tông lập tức tập hợp đệ tử, giáo dục tư tưởng cho họ...

Diệp Huyền đột nhiên quay đầu nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch: "Trước kia các ngươi từng tới đây chưa?"

Thanh sam nam tử còn chém được cả gia chủ Văn gia cơ mà!

Gây họa không đáng sợ, đáng sợ là chọc phải người không nên chọc!

Có điều thấy Nhị Nha cũng đi theo nên nàng cũng không nói gì.

Tiểu Bạch gật đầu, huơ móng vuốt tỏ vẻ bất mãn.

A Mộc Liêm liếc nhìn Tiểu Bạch, không thể không nói tiểu gia hỏa này rất dễ thương.

Diệp Huyền nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch. Không cần nói cũng biết chắc chắn cha hắn rất đau đầu với hai tiểu gia hỏa này!

Nhị Nha lắc đầu: "Chưa từng!"

Nhị Nha chép miệng: "Thỉnh thoảng hắn ta không đưa chúng ta đi cùng!"

Đây chính là cảm giác ngay lúc này của đám người Diệp Huyền!

Đi vào trong dãy núi, ánh sáng tối đi ngay lập tức!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của nàng trở nên nặng nề: "Chúng ta nhất định phải tới được kết giới do Khai Thiên tộc ta mở trước khi màn đêm buông xuống, nếu không, đêm nay chúng ta sẽ gặp nguy hiểm!"

Không lâu sau, mọi người đã biến mất.

A Mộc Liêm lắc đầu: "Nếu phi hành sẽ có tiếng động rất lớn, còn nguy hiểm hơn!"

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, liếc nhìn dãy núi thần bí kia, đoạn nói: "Đi thôi!"

Đoàn người bước đi nhanh hơn!

Mặc dù hiện tại thực lực của hắn đã rất mạnh, nhưng vẫn chưa đạt tới mức bất khả chiến bại, cho nên hắn vẫn phải cẩn thận. Không được phép có một chút bất cẩn nào!

Diệp Huyền gật đầu: "Vậy chúng ta nhanh lên đi!"

Đúng lúc ấy, một con quạ đen bỗng bay qua đỉnh đầu mọi người. Mọi người cũng không để ý, con quạ đen đó có tốc độ rất nhanh, lúc sau đã bay về tít bên trong dãy núi. Nó vừa bay vừa the thé: "Nam nhân kia lại tới rồi! Nam nhân kia lại tới rồi! Có oán báo oán, có thù trả thù..."

Diệp Huyền nhìn nàng: "Buổi tối có cái gì?"

A Mộc Liêm nhìn hắn: "Nguy hiểm!"

Diệp Huyền hỏi: "Không thể phi hành được sao?"

Áp chế!

Lúc này, A Mộc Liêm đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, trời sắp tối rồi!

Hắn cũng không dám bất cẩn đối với nơi bí ẩn chưa biết tên này, cẩn thận mới là tốt nhất!

Diệp Huyền nhìn xung quanh, nơi này có mấy môn đạo!

Dọc theo đường đi, Nhị Nha và Tiểu Bạch đều rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có chút bất thường.

Diệp Huyền đã chú ý tới hai người này, Tiểu Bạch thỉnh thoảng sẽ nhìn xung quanh với bộ dạng có chút lén lút.

Diệp Huyền có chút buồn cười, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch: "Đang định làm gì vậy?"

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó nhìn về phía Nhị Nha, hiển nhiên là nàng đang không biết có nên nói hay không!

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, thản nhiên nói: "Chúng ta đang tìm bảo bối!"

Diệp Huyền vội vàng hỏi: "Tìm được chưa?"

Nhị Nha lắc đầu: "Hiện tại không có bảo bối nào có giá trị!"

Diệp Huyền đột nhiên có chút tò mò: "Nhị Nha, các ngươi tìm nhiều bảo bối như vậy để làm gì?"

Nhị Nha nói: "Để tích trữ!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Phía bên kia có cái gì?"

Sắc mặt của Lý Thiên Hoa ở bên cạnh cũng trở nên khó coi, hiển nhiên chỉ có hắn ta và Diệp Huyền là không nhìn thấy!

Diệp Huyền: "..."

Nhị Nha quay đầu lại nhìn, có chút nghi ngờ: "Ngươi không nhìn thấy sao?"

Diệp Huyền nhìn Nhị Nha: "Ngươi có nhìn thấy không?"

Nhưng ánh mắt của nàng càng ngày càng nghiêm trọng, còn có chút lo lắng.

Trời càng ngày càng tối, đoàn người gia tăng tốc độ.

Diệp Huyền nhìn xung quanh, hắn cũng cảm nhận được nguy hiểm, là nguy hiểm không xác định!

Dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha và Tiểu Bạch vô cùng bình tĩnh.

Diệp Huyền đang định lên tiếng thì A Mộc Liêm đột nhiên nói: "Đợi đã!"

Nói xong nàng liền dừng lại.

Diệp Huyền nhìn nàng, nhưng A Mộc Liêm lại quay đầu lại nhìn, Diệp Huyền cũng quay đầu lại nhìn, phía xa chính là một khu rừng rậm, ngoài ra thì chẳng có cái gì cả!

Nhưng sắc mặt của A Mộc Liêm càng ngày càng trở nên nghiêm trọng!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi đã nhìn thấy gì?"

A Mộc Liêm nhìn về phía xa, không nói gì cả.

Khi nào cần thì có thể đi xin Tiểu Bạch, chứ nếu lừa thì thật sự không có ý nghĩa gì cả!

Hắn vẫn còn một điểm mấu chốt!

Nhưng hắn sẽ không lừa Tiểu Bạch!

Diệp Huyền nhìn về nạp giới trên ngón tay của Tiểu Bạch, thật ra hắn rất tò mò về những bảo bối trong nạp giới của tiểu gia hỏa này, chắc chắn là có rất nhiều bảo bối cực phẩm!

Nhị Nha nói: "Cũng không phải, có lúc cũng sẽ sử dụng!"

Diệp Huyền tiếp tục hỏi: "Chỉ để tích trữ thôi sao?"

Nhị Nha suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Một nữ tử tóc đỏ mặc đồ trắng, nàng ta đang nhìn ngươi!"

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, Nhị Nha lại nói: "Đi thôi!"

A Mộc Liêm cũng thu hồi ánh mắt!

Diệp Huyền nhìn nàng, A Mộc Liêm trầm giọng nói: "Chúng ta đi thôi!"

Nói xong, nàng lập tức đi về phía xa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận