Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 977: Kiếm Tu Chúng Ta Có Kiếm Là Đủ!

Lão giả ôm kiếm lạnh nhạt nhìn Diệp Huyền vọt tới.

Không thể không nói, Diệp Huyền quả thật rất cường đại, có thể giết chết Tinh Chủ. Nhưng lão cũng không phải người như Tinh Chủ có thể so sánh!

Lão không chỉ là cường giả Đế Cảnh mà còn là một vị siêu phàm Kiếm Thánh! Dù là mặt cảnh giới hay mặt kiếm đạo đều nghiền ép Diệp Huyền!

Mà giờ khắc này, Diệp Huyền cũng muốn dừng lại. Hắn thật sự muốn dừng lại! Nhưng cơ thể hắn không chịu đầu óc khống chế.

Phải nói, giờ trong đầu hắn, lý trí đã bị sát niệm áp chế! Huyết mạch của hắn sẽ ảnh hưởng thần trí, hơn nữa ảnh hưởng còn rất lớn!

Diệp Huyền quả thật khống chế không được bản thân!

Rất nhanh, Diệp Huyền đã đi tới trước mặt lão, lão giả ôm kiếm đột nhiên xuất kiếm!

Ong!

Đúng là Tả Tịnh!

Lão giả tên Hướng Kình liếc nhìn Tả Tịnh, vẻ mặt mềm xuống:

Cơ thể của Diệp Huyền run rẩy trên mặt đất nhưng hắn lại chậm rãi đứng lên, sau đó đi về phía lão giả. Hắn đi rất chậm, nhưng sát ý trên người hắn không những không yếu đi mà còn càng mạnh lên!

- Chào Hướng Kính gia gia!

Rầm!

- Hướng gia gia, ngài đưa hắn cho ta được không?

Một tiếng kiếm minh vang lên, ngay sau đó, một tia kiếm quang chợt lóe qua, nhanh cùng cực!

- Là nha đầu ngươi à.

Diệp Huyền cũng rút kiếm chém, nhưng sau đó, cả người cả kiếm văng ngược ra sau chừng mấy trăm trượng!

Cách đó không xa…

Nàng hơi thi lễ với lão giả:

- Hắn?

Lão giả ôm kiếm híp mắt, trong mắt đã có sát ý. Kiếm trong tay lão bắt đầu chấn động, phát ra thanh âm nho nhỏ! Nhưng đúng lúc này, một cô gái xuất hiện trước mặt lão.

Tả Tịnh gật đầu:

Tả Tịnh cười:

Hướng Kình nhìn về phía Diệp Huyền:

Nói đến đó, nàng do dự chút rồi nói tiếp:

Tả Tịnh nghiêm mặt nói:

Tả Tịnh chớp mắt:

Hướng Kình:

Tả Tịnh đáp:

- Vâng!

“…”

Hướng Kình:

- Ta vẫn luôn cho rằng ta ở trên đó!

- Hắn nguy hiểm!

- Ta còn chưa bước vào à?

Hướng Kình câm nín:

- Bản thân mình có vào không ngươi còn không biết?

- Giờ hắn đã tàn phế, không phải đối thủ của ta.

- Nha đầu ngươi nếu bớt nhưng suy nghĩ quỷ dị kia thì đã bước vào Thần Bảng rồi!

Hướng Kình nhìn Tả Tịnh:

- Trước kia hắn từng trộm đao của ta, ta muốn trả thù!

Lúc này, Tả Tịnh nói:

- Có vào không cũng không sao cả! Ở Thần Quốc, có ai không biết Tả nữ đại hiệp ta đâu?

Hướng Kình khẽ cười:

- Ta còn có việc, không lảm nhảm với ngươi nữa! Nhớ kỹ, ngươi này nguy hiểm, cẩn thận chút. Tối nhất cứ đánh hắn tới tàn phế rồi tính sau!

Nói xong, lão xoay người biến mất ở phía chân trời.

Tả Tịnh vội nói:

- Hướng gia gia, ngươi không cần tiểu hắc tháp kia của hắn sao?

Nơi chân trời xa truyền tới:

- Kiếm tu chúng ta có kiếm là đủ rồi, cần thứ khác làm gì?

Nam Cung Uyển hơi thi lễ:

- Cứ nói đi, đừng ngại.

Cô bé nói:

Nam Cung Uyển muốn nói lại thôi.

- Phái người đuổi giết, phải chém tận giết tuyệt!

Cô bé đáp:

Tả Tịnh dẫn theo Diệp Huyền đi về phía xa, nhanh chóng biến mất nơi cuối chân trời. Từ xa xa, thường xuyên truyền tới tiếng cười quái dị của Tả Tịnh…



Cửa Trật Tự Thành, một cô bé lẳng lặng đứng.

Người này đúng là quốc chủ của Thần Quốc!

Phía sau cô bé là đông đảo cường giả của Thần Quốc.

Cô bé nhìn Trật Tự Thành, khẽ nói:

- Tạm thời định cự ở đây đi.

Lúc này Nam Cung Uyển đứng cạnh cô đột nhiên nói:

- Bệ hạ, người Trật Tự Minh cùng Đường tộc đã trốn về hướng Di Thiên Hải Vực. yêu tộc không có động tĩnh, Thần Võ Thành cũng vậy.

Diệp Huyền lập tức ngã xuống đất. Cùng lúc đó, mặt của hắn sưng vù lên…

Rầm!

Tả Tịnh nhìn Diệp Huyền, cười. Ngay sau đó, nàng bước tới đấm một quyền vào mặt Diệp Huyền.

Nói xong, nàng xoay người nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa. Lúc này, hắn đã đi tới chỗ cách nàng mấy trượng.

- May mà ta không phải kiếm tu!

Tả Tịnh đứng bên dưới nhìn về phía chân trời khẽ nói:

- Bệ hạ, chúng ta đã chiếm lĩnh ba hoang giới, mà giờ cũng không nên giết chóc.

Cô bé nói:

- Nói tiếp đi!

Nam Cung Uyển:

- Giờ chúng ta cần thu mua nhân tâm. Nếu cứ trấn áp như vậy sẽ khiến rất nhiều người bên dưới bất an. Đặc biệt là thế lực ở một số tiểu thế giới. Ai ai cũng bất an cũng không phải mục đích ban đầu của chúng ta. Đương nhiên những thế lực ngoan cố như Trật Tự Minh cũng không thể phóng túng, nhưng mà chúng ta có thể chiêu hàng. Nếu chúng đồng ý, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ! Chỉ có vậy mới khiến nhiều người không ngoan cố chống cự.

Thần Chủ im lặng.

Nam Cung Uyển lại nói:

- Bệ hạ, đánh thiên hạ dễ, trị thiên hạ khó. Đặc biệt là vũ trụ hỗn độn lớn như vậy nữa. Nên chúng ta cần vừa đấm vừa xoa, vừa có thủ đoạn cứng rắn nhưng cũng phải có tâm nhân từ.

Thần Chủ gật đầu:

- Có thể.

Vẻ mặt của Nam Cung Uyển mềm mại:

- Vậy thuộc hạ đi làm.

Nói đến đó, Nam Cung Uyển lại nghĩ đến cái gì, nói:

- Vậy Thần Võ thành cần phái binh trấn áp sao?

Thần Chủ lắc đầu:

- Ta sẽ tự mình đi!

Nói xong, cô bé thoáng nhìn về phía chân trời:

- Ta từng nghe sư tôn nói, tổ sư của Kiếm Tông là một nhân vật khó lường, ta muốn gặp một phen!

Nam Cung Uyển gật đầu:

- Hiểu rồi ạ!

Nói xong, nàng lặng lẽ lui xuống.

Thần chủ đột nhiên nói:

- Bảo Lỗ lão Nho viện, Hàn lão Binh gia, Tung Hoành gia Vương lão tới gặp ta.

Một nam tử đứng sau lặng yên thối lui.

Cô bé đi vào trong thành, đường phố quạnh hiu, tuy chung quanh có người nhưng đều trốn đi.

Cô đi tới phủ thành chủ Trật Tự thành, toàn bộ phủ thành chủ bây giờ vắng tanh, không có một ai. Thần Chủ đi tới bên một cái bàn đá, ngồi xuống. Lúc này, ba lão giả bỗng xuất hiện ở trước mặt cô. Ba người này đúng là ba người Thần Chủ vừa điểm danh muốn gặp.

Lỗ phu tử của Nho viện.

Binh gia Hàn U Tử

Tung Hoành gia Vương Cảnh Chi.

Ba người hơi thi lễ với cô bé, Thần Chủ cũng đứng dậy cúi người, đáp lễ.

Đây là tôn kính!

Thần Chủ lại ngồi xuống, làm động tác mời. Ba lão giả cũng ngồi xuống. Thần Chủ khẽ nói:

- Nói đi!

Lỗ phu tử của Nho viện nói:

- Chúng ta muốn thành lập đạo thống của chúng ta ở các nơi.

Thần Chủ nói:

- Thế giới rất rộng lớn, dễ loạn, ba vị hiểu ý ta không?

Lỗ phu tử cười:

- Đương nhiên. Yên tâm, chúng ta ở Thần Quốc như thế, tới đây cũng sẽ như thế, sẽ không khiến thế giới này lại rơi vào chiến loạn nữa.

Thần Chủ nhìn Lỗ phu tử:

- Trước có quốc, sau mới có gia. Ta không quan tâm các ngươi truyền đạo như thế nào, đều phải nhớ kĩ điểm này.

Nói xong, cô đứng dậy rời đi.

Ba lão già ngồi nhìn nhau cười.

Lỗ phu tử đột nhiên khẽ nói:

- Vị Thần Chủ này của chúng ta tuy nhỏ tuổi nhưng tâm của nàng cũng không nhỏ!

Hàn U Tử cười:

- Thần Chủ của Thần Quốc chúng ta nào có ai là kẻ đơn giản?

Vương Cảnh Chi cũng cười đáp:

- Thật ra, đó cũng không tệ!

Lỗ phu tử gật đầu:

- Nếu Thần Chủ không đủ mạnh mẽ, vũ trụ hỗn độn này sẽ lập tức loạn mất!

Vương Cảnh Chi và Hàn U Tử gật đầu.

Nếu Thần Chủ này không đủ yêu nghiệt, có thể nói trong Thần Quốc sẽ lập tức chia năm xẻ bảy. Như vậy, toàn bộ vũ trụ hỗn độn đều mãi mãi rơi vào trong chiến loạn.

Đúng lúc này, một thị vệ đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người, nói:

- Bệ hạ nói, chúng ta còn một kẻ thù chưa giải quyết!

Ba người nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt.

Còn có kẻ thù càng mạnh hơn chưa giải quyết nữa!



Trong rừng rậm ở nơi nào đó, Tả Tịnh kéo Diệp Huyền chậm rãi đi trong rừng. Hôm nay nàng vui cực kì, nụ cười trên mặt tươi như hoa!

Nàng cuối cùng cũng bắt được tên kiếm tu chết tiệt này!

Tả Tịnh kéo Diệp Huyền đi rất lâu. Cuối cùng, nàng đi tới bên một hồ nước, sau đó đặt Diệp Huyền xuống đất rồi bắt đầu lột quần áo của hắn ra…
Bạn cần đăng nhập để bình luận