Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 474: Ta Tới

Đổi người tiếp theo!

Yên lặng một chớp mắt, rất nhanh, vô số yêu thú ở trên tường thành nộ rống lên, đám yêu thú này căm tức nhìn Diệp Huyền ở phía dưới, từng đầu mắt lộ hung quang, như muốn nuốt sống người.

Thế nhưng, lại không có yêu thú đi xuống, cũng không có vây công!

Ở yêu tộc, cường giả vi tôn, nếu đơn đấu, vậy chính là đơn đấu!

Đại hán râu quai nón lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Như ý ngươi! Nói xong, hắn quay người nhìn về phía chỗ sâu trong thành:

- Đi ra!

Thanh âm của đại hán râu quai nón vừa dứt, bên trong thành, một bóng người đột nhiên phóng lên tận trời, sau một khắc, bóng người này mãnh liệt bắn thẳng tới Diệp Huyền phía dưới!

Ông!

Bành!

Ác Niệm kiếm ý!

Mà lúc này, một nắm đấm đánh vào trên mũi kiếm của Diệp Huyền.

Kiếm Hoàng chi thế!

Trên không, sắc mặt nam tử đại biến, vội vàng thu hồi nắm đấm, hai tay hắn đột nhiên hợp lại, vừa hợp lại, vậy mà mạnh mẽ kẹp lấy kiếm của Diệp Huyền!

Tốc độ nhanh chóng, có thể so với phi kiếm của Diệp Huyền lúc trước!

Dưới chân Diệp Huyền, đại địa trực tiếp sụp đổ, mà kiếm trong tay Diệp Huyền, vậy mà cũng bắt đầu uốn lượn!

Cỗ Kiếm Hoàng chi thế này đều tràn vào kiếm trong tay Diệp Huyền, không chỉ như thế, kiếm trong tay hắn gần như biến thành màu đen nhánh trong nháy mắt!

Diệp Huyền đột nhiên giẫm chân phải một cái, một cỗ kiếm thế cường đại bạo phát ra từ trong cơ thể hắn.

Một tiếng kiếm reo vang vọng chân trời!

Không sâu, chỉ có khoảng nửa tấc!

Phía dưới, Diệp Huyền đâm lên trên một kiếm.

Thuấn Không Nhất Kiếm!

Nhưng vào lúc này, sau lưng Diệp Huyền, một thanh kiếm đột nhiên bay ra.

Nhưng vào lúc này, một thanh kiếm không chút dấu hiệu nào đâm vào trước ngực nam tử!

Diệp Huyền nói:

Nam tử nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Không thể không nói, không thể coi thường người trong thiên hạ, mặc dù hiện tại hắn đã có năng lực chém giết cường giả Chân Ngự Pháp cảnh, thế nhưng Thanh Thương giới này, ngọa hổ tàng long, trong thế hệ tuổi trẻ, cũng có thật nhiều người giống hắn có thể chém giết Chân Ngự Pháp cảnh!

Trên tường thành, vẻ mặt đại hán râu quai nón âm u như nước, không biết đang suy nghĩ gì.

Đại hán râu quai nón mặt không biểu tình:

Giữa sân yên tĩnh trở lại.

Đại hán râu quai nón phất phất tay:

Nam tử yên lặng.

- Ngươi hẳn là cảm thấy có lỗi đối với bản thân.

Phía dưới, nam tử trên đỉnh đầu Diệp Huyền đã thối lui ra ngoài vài chục trượng, mà Diệp Huyền khẽ vẫy tay phải, hai thanh kiếm bay về tới trước mặt hắn.

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!

Nam tử nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không có nói thêm lời gì, hắn thi lễ thật sâu với đại hán râu quai nón trên tường thành:

- Thật có lỗi!

- Kiếm của ngươi, rất nhanh!

Lực lượng thân thể của nam tử trước mắt này thật sự rất mạnh!

Lực lượng thân thể!

- Lực lượng của ngươi, rất mạnh!

- Từ hôm nay, ngươi tu luyện gấp bội.

Nam tử cười khổ không thôi, hắn không nói thêm gì, quay người rời đi, thế nhưng chưa đi được mấy bước, hắn đã ngừng lại, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Ta gọi Chiêm Nguyên, ngày sau, ta sẽ đích thân đi Thương Kiếm tông khiêu chiến ngươi.

Nói xong, hắn tiến vào trong thành.

Bên ngoài tường thành, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía đại hán râu quai nón:

- Còn có ai không?

Đại hán râu quai nón nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Rốt cục ngươi muốn làm gì!

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

Nam tử trung niên thản nhiên liếc mắt nhìn Vạn Thú thành:

Mạnh phi thường!

Mặc dù đối phương chỉ xuất một kiếm, thế nhưng cảm giác mà một kiếm kia mang cho hắn, chỉ có một chữ: Mạnh!

Trong lòng Diệp Huyền run lên, kiếm tu này chính là người mạnh nhất hắn từng gặp từ trước đến giờ, ngoại trừ nữ tử thần bí!

Thật mạnh!

Theo một tiếng xé rách vang lên, bàn tay khổng lồ trên đỉnh đầu Diệp Huyền kia trực tiếp một phân thành hai.

- Ta thấy là ngươi muốn chết!

Diệp Huyền cười nói:

- Hộ Giới minh còn không dám đích thân ra tay giết ta, yêu tộc ngươi, dám sao?

- Có gì không dám!

Nhưng vào lúc này, một nơi xa trong thành, một thanh âm đột nhiên vang lên, ngay sau đó, một cự thủ đột nhiên chụp ra ngoài từ bên trong không gian trên đỉnh đầu Diệp Huyền, sau một khắc, cự thủ này rơi thẳng xuống đầu Diệp Huyền.

Diệp Huyền híp lại hai mắt, đang muốn tế ra Giới Ngục tháp, mà đúng lúc này...

Một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nam tử trung niên ước chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ trường sam màu xám, bên hông có đeo một thanh trường kiếm mang vỏ, tay trái của hắn chắp sau lưng, tay phải đặt ở trước ngực, trong tay cầm một tảng đá màu đen nhánh.

Nam tử trung niên nhìn thoáng qua bàn tay khổng lồ trên đỉnh đầu kia, sau một khắc, kiếm bên hông hắn đột nhiên bay ra!

Xuy!

Đại hán râu quai nón nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Đến, tiếp tục gọi người đi ra, đừng nói với ta thế hệ tuổi trẻ của yêu tộc ngươi không còn ai!

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng, hắn cầm kiếm chỉ chỉ đại hán râu quai nón:

- Nếu như ta nói không biết?

Đại hán râu quai nón lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Lúc trước, Thương Kiếm tông ta có một đệ tử đi vào Vạn Thú sơn mạch, mà hiện tại, hắn hoàn toàn không có tin tức, ta tin tưởng, chắc chắc là yêu tộc các ngươi biết tung tích của hắn, đúng không?

- Thế hệ tuổi trẻ đánh không lại, lão lập tức ra tay, ngươi không cảm thấy mất mặt?

Thanh âm vừa dứt, tay trái của hắn hợp chỉ nhẹ nhàng điểm ra.

Hưu!

Kiếm bên hông hắn đột nhiên bay ra, kiếm cực nhanh, trong nháy mắt đã trảm lên trên tường thành Vạn Thú thành cách đó không xa.

Xuy!

Một kiếm chém xuống, tường thành cao tới trăm trượng kia trực tiếp bị chuôi kiếm này chém tới đáy, toàn bộ tường thành xuất hiện một đường rãnh to lớn.

- Càn rỡ!

Một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên từ bên trong Vạn Thú thành, rất nhanh, một bóng người đột nhiên bay ra từ bên trong chỗ sâu trong thành, sau một khắc, một lão giả xuất hiện đối diện nam tử trung niên.

Người đến là một lão giả!

Đỉnh đầu của lão giả, một cặp sừng dài màu đen, lão giả đang muốn xuất thủ, lúc này, nam tử trung niên đột nhiên nói:

- Trở về cho ta!

Thanh âm vừa dứt, tay trái của hắn hợp chỉ vạch ra phía trước một cái.

Kiếm ra!

Nơi xa, sắc mặt lão giả đại biến, đấm ra một quyền.

Oanh!

Trên không, không gian run lên kịch liệt, ngay sau đó, lão giả trực tiếp bay ngược ra ngoài, vừa bay, trực tiếp bay về tới bên trong Vạn Thú thành!

Nam tử trung niên lạnh lùng nhìn thoáng qua bên trong Vạn Thú thành:

- Một đám rác rưởi, nhỏ không được, lão cũng không được!

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên hợp chỉ điểm ra phía trước một cái.

Oanh!

Nơi xa, cửa thành Vạn Thú thành kia ầm ầm vỡ tan.

Mà lúc này, vô số cường giả từ các nơi trong Vạn Thú sơn mạch đột nhiên phóng lên tận trời, sau đó chạy đến phía Vạn Thú sơn mạch.

Đều là cường giả Chân Ngự Pháp cảnh!

Trên không, nam tử trung niên lạnh lùng nhìn thoáng qua bốn phía:

- Yêu tộc, có yêu nào đi ra đánh một trận hay không?

- Ta tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận