Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 716: Mạc Tà

Diệp Huyền sạm mặt lại, “Hì hi” là có ý gì?

Tiểu Hồn nói:

- Tiểu chủ, nếu ngươi luyện thành bí thuật này, như vậy sẽ có tác dụng rất lớn. Ví như, tốc độ phi kiếm của ngươi sẽ lần nữa tăng lên gấp bội!

Diệp Huyền trầm giọng:

- Có phản phệ không?

Tiểu Hồn nói:

- Đương nhiên là có, bí thuật cấp thấp này thường mang tới phản phệ cực lớn, nếu ngươi thi triển bí thuật, thân thể sẽ trở nên cực suy yếu, lúc đó, ngươi chẳng khác nào người thường!

Diệp Huyền yên lặng, quả nhiên thứ này sẽ để lại di chứng, bởi vừa rồi, thực lực của nam tử kia tăng lên quá kinh khủng, căn bản không bình thường.

Diệp Huyền lập tức sạm mặt lại, hắn phát hiện, Tiểu Hồn này thực sự sẽ không đùa!

Hơn nữa, một đường tới đây, chưa có ai nói thể chất không tệ!

Tiểu Hồn nói:

Bởi hắn nhỡ rõ, lần đầu gặp nữ tử váy trắng, nử tử váy trắng đã nói hắn là Tiên Thiên Đạo Thể… mặc dù hắn không biết nó là thể chất gì, nhưng hẳn cũng là thể chất đặc thù, sao có thể vô cùng bình thường như Tiểu Hồn nói?

Diệp Huyền trầm giọng:

Không tiếp tục nói với kẻ khô khan như Tiểu Hồn, hắn bắt đầu tiếp tục chữa thương.

Tiểu Hồn lại nói:

Chẳng lẽ, nữ tử váy trắng ẩn giấu thể chất của hắn đi?

- Thể chất ta rất bình thường sao?

- Loại bị thuật này, thường để dùng bảo mệnh, mà người vừa rồi, vì có thể chất đặc thù, nên phản phệ cũng được hạn chế, còn nếu tiểu chủ luyện nó, nhớ là chớ tùy tiện thi triển.

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền lại hơi nhíu mày.

Chừng một hồi sau, thương thế của Diệp Huyền đã dần khôi phục, tiếp đó, hắn trực tiếp rời thạch thất, sau đó rời Táng Thiên trường thành, tới thẳng Ma Kha tộc!

- Không phải bình thường, là là vô cùng bình thường!

Lần nào cũng là người khác tới tìm hắn, thực sự khiến hắn rất khó chịu!

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền thầm khẳng định!

Còn chuyện bí thuật, hắn quyết định cứ tạm để đó đã, bởi tham thì thâm, hiện hắn cần luyện lợi dụng linh hồn cho tốt.

Diệp Huyền gật đầu.

Chiến Quân nhìn Diệp Huyền:

Chiến Quân cười nói:

Chỉ có chiến đấu, mới có thể để hắn tìm được thiếu sót của bản thân, cũng chỉ có như vậy, hắn mới có thể tăng thực lực của bản thân!

Chiến Quân nói:

Hơn nữa, hiện hắn rất khát vọng chiến đấu!

- Đi!

Diệp Huyền nghĩ một chút, nói:

- Ngươi đi Ma Kha tộc, chẳng lẽ ta không thể đi theo? Đi thôi, nếu chúng ta tới đơn đấu, Ma Kha tộc sẽ không quần ẩu!

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, người tới chính là Chiến Quân.

- Ta dẫn ngươi đi!

Diệp Huyền nhìn Chiến Quân:

- Ta muốn đi Ma Kha tộc!

- Ngươi muốn đi Ma Kha tộc?

Diệp Huyền lắc đầu.

- Ngươi biết Ma Kha tộc ở đâu không?

Chiến Quân hỏi:

Nghe vậy, Chiến Quân khẽ nhếch miệng cười:

- Đi!

- Quên ta sao?

Một thanh âm từ sau truyền tới.

Hai người theo tiếng nhìn lại, người tới, chính là tên trọc!

Tên trọc đi tới trước mặt hai người, cười nói:

- Quên ta sao?

Diệp Huyền cười nói:

- Sao có thể? Đi thôi! Đi Ma Kha tộc, để ta xem thiên tài Ma Kha tộc thế nào!

- Vậy sao?!

Bạch tiên sinh gật đầu:

- Tiên sinh, theo ta được biết, rất nhiều thế lực Vị Ương Tinh vực có ý đồ với hắn, hy vọng hắn lấy món chí bảo kia ra đối kháng với Ma Kha tộc.

A Quỷ trầm giọng:

- Ngươi muốn nói cái gì?

Bạch tiên sinh cười nói:

A Quỷ trầm giọng nói:

- Tiểu tử kia thực sự có chút bạo tính.

Bạch tiên sinh gật đầu:

- Đúng vậy, nhưng còn hơn là nhút nhát, nếu gặp hắn sớm một chút, tiến hành bồi dưỡng cẩn thận, thực lực của hắn không nhất định yếu hơn Bạch Y.

A Quỷ muốn nói lại thôi.

Bạch tiên sinh cười hỏi:

- Ngươi muốn nói gì?

A Quỷ nói khẽ:

- Tiểu tử này rất xảo quyệt, không giống Kiếm tu bình thường, nếu liều mạng, vẫn sẽ rất lợi hại.

- Ngăn cản làm gì? Ma Kha tộc cùng đám dị vực dám tới chỗ chúng ta, vì sao người của chúng ta không thể tới chỗ bọn hắn?

Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Không ngăn cản?

A Quỷ nói:

Ngay khi ba người biến mất, A Quỷ cùng Bạch tiên sinh đột nhiên xuất hiện.

Nói xong, ba người nhanh chóng biến mất.

A Quỷ nhìn Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Bọn hắn hy vọng để cung chủ ra mặt!

A Quỷ hỏi:

- Ý cung chủ thế nào?

Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Cung chủ còn chưa quyết định!

A Quỷ sầm mặt lại:

- Nếu cung chủ muốn xuất thủ với món chí bảo kia, như vậy có nghĩa là hắn chết chắc, đúng không?

Bạch tiên sinh gật đầu.

A Quỷ đang muốn nói, Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Yên tâm đi! Ngươi nghĩ xem, với ngạo khí của cung chủ, nàng sao có thể cướp đoạt bảo vật của tiểu tử kia? Hơn nữa, cung chủ cũng hiểu rõ, món chí bảo kia tự nguyện đi theo tiểu tử kia, nếu không hắn sao có thể hàng phục được? Hơn nữa, chí bảo như thế tự mang đại nhân quản, người ngoài lấy được, nói không chừng sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Nói xong, hắn nhìn A Quỷ:

- Tuy cung chủ không có ý cướp đoạt món bảo vật kia, nhưng sợ sẽ có một số kẻ muốn tiền trảm hậu tấu…

A Quỷ trầm giọng:

- Bọn hắn dám?

Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Bọn hắn nghĩ, nếu tiểu tử kia chết, cung chủ sẽ không vì một người chết mà trả thù bọn hắn! Thiên tài đã chết, không phải là thiên tài, không có bất cứ giá trị, hiểu chưa?

A Quỷ yên lặng.

Bạch tiên sinh nói:

- Trong thời gian này, ngươi âm thầm đi theo hắn, tránh cho có kẻ làm chuyện ngu xuẩn.

A Quỷ khẽ gật đầu, lặng yên rời đi.

Bạch tiên sinh trầm mặc một hồi, sau đó quay người nhìn xa, nơi đó, một nam tử trung niên mặc hắc bào đi tới.

Nam tử mặc hắc bào cười nói:

- Lão Bạch, đã lâu không gặp.

Nói xong, hắn vung tay phải, một cái bàn xuất hiện trước mặt hai người, trên bàn còn có một bầu rượu và hai cái chén.

Bạch tiên sinh lãnh đạm nói:

- Nghe nói ngươi đi dị vực.

Nam tử mặc hắc bào khẽ gật:

- Đi dị vực, không thể không nói, dị vực có mấy lão quái vật vô cùng cường đại.

Nói xong, hắn cầm chén rượu đưa lên với Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh cũng cầm chén rượu lên, hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Nam tử trung niên cười ha ha một tiếng, nói:

- Đã lâu không giao thủ với ngươi, hôm nay thử hai chiêu chứ?

Bạch tiên sinh lãnh đạm nói:

- Không vội, nhanh thôi sẽ có cơ hội khác, không phải sao?

Nam tử trung niên cười nói:

- Cũng đúng, chẳng mấy chốc sẽ có cơ hội trạnh tài!

Nói xong, hắn nhìn qua hướng Ma Kha tộc:

- Tiểu oa nhi kia là đệ tử của ngươi?

Bạch tiên sinh lắc đầu.

Nam tử trung niên nói:

- Có thể đánh Tả Thanh thành như vậy, ghê ghớm a!

Bạch tiên sinh nói:

- Mạc Tiêu, Ma Kha tộc ngươi âm thầm bồi dưỡng không ít thiên tài, đầu tiên là Thiên Sát Địa Sát, sau là tả thành… còn cả Mạc Tà!

Mạc Tiêu mỉm cười:

- Ngươi đã gặp hắn rồi?

Bạch tiên sinh gật đầu.

Mạc Tiêu cười nói:

- Rất không tệ chứ? Ta có thể nói cho ngươi biết, hắn gần như được coi là nhân vật kiệt xuất nhất chỉ dưới vị tộc trưởng năm đó. Không đúng, cho dù là vị kia, cũng không nhất định có thể tốt hơn hắn!

Nói tới đây, hắn nhìn Bạch tiên sinh:

- Kỳ thực, nếu vị đồ đệ kia của ngươi vẫn còn, hẳn là có thể tranh cao thấp với Mạc Tà, đáng tiếc…

Sắc mặt Bạch tiên sinh trở nên có chút khó coi.

Lúc này, Mạc Tiêu lại cười ha ha:

- Được được, không nhắc tới nàng nữa! Hôm nào rảnh lại mời ngươi một chén!

Nói xong, hắn quay ngưởi rời đi.

Bạch tiên sinh yên lặng thật lâu, ngồi nguyên tại chỗ, cũng không rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận