Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1189: Không thể chịu thiệt được

Sau khi hai người rời khỏi thôn trang, khoảng một canh giờ sau, cuối cùng Diệp Huyền cũng trông thấy một võ đài cực lớn đang lơ lửng trên không. Bên dưới võ đài có một vài người, số lượng không quá nhiều, chỉ vài chục người mà thôi. Phần lớn những người này đều khá trẻ.

Chương Thanh đứng bên cạnh Diệp Huyền, nàng nhẹ nhàng nói: “Những người này có thể nói là những người trẻ tuổi và ưu tú nhất ở chỗ chúng ta. Bọn họ đến từ các vũ trụ khác nhau và đều là những người đỉnh cấp nhất trong các vũ trụ, thế lực phía sau bọn họ cũng không hề đơn giản, bởi lẽ người không có thế lực hiển hách chống lưng thì không thể tới nơi này được.”

Nói đến đây, Chương Thanh bỗng nhìn Diệp Huyền: “Nếu như ngươi có thể chiến đấu và giành được ngôi vị quán quân…”

Thấy Chương Thanh không nói tiếp nữa, Diệp Huyền bèn hỏi: “Giành được ngôi vị quán quân thì thế nào?”

Chương Thanh nói: “Thì ngươi sẽ nhận được rất nhiều lợi ích mà chắc chắn ngươi sẽ không muốn chối từ. Có điều muốn giành được ngôi vị quán quân thì khó, rất khó!”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn võ đài phía trên, lúc này trên đó đang có hai người chiến đấu kịch liệt.

Nhìn được một lát, Diệp Huyền lại liếc nhìn Chương Thanh, hắn nói: “Chương Thanh cô nương, muốn giành ngôi vị quán quân thì phải đánh bại hết những người ở đây à?”

Chương Thanh gật đầu: “Gần như là vậy!”

Trước kia hắn luôn ôm tư tưởng tùy duyên, không có sự cầu tiến, song hiện giờ hắn muốn trở nên mạnh hơn!

Hắn không hề phát hiện, khoảnh khắc ấy, tâm cảnh của hắn đã có sự thay đổi…

Diệp Huyền hắn không thể cứ dựa dẫm vào người khác mãi được.

Diệp Huyền bèn bước về phía võ đài…

Diệp Huyền khẽ nhếch miệng, giờ hắn đang muốn chiến đây!

Con người sống là phải biết tranh giành!

Diệp Huyền lại ngẩng đầu nhìn võ đài, giọng hắn nhẹ bẫng: “Thế thì đánh thôi!”

Hiếm khi Diệp Huyền đi tranh đấu!

Chiến đấu một cách hùng hổ!

Tranh!

Hắn không thể dựa dẫm vào người khác nữa!

Không nói đến những người tu đạo, kể cả những người bình thường cũng phải học cách tranh đấu, nếu không thì làm sao thay đổi được vận mệnh của mình? Nếu không tranh đấu thì làm sao có một cuộc sống tốt hơn?

Hắn phải có ý chí của một cường giả!

Còn những người tu đạo nếu không tranh đấu thì sao có thể đương đầu với trời, sao có thể đối đầu với vận mệnh?

Hắn phải tranh!

Nếu không tranh vậy không phải không màng thế sự mà là vô năng!

Hắn cũng không muốn suốt ngày để người khác bảo vệ mình!

Bởi lẽ theo hắn, chỉ cần bảo vệ muội muội và người thân thật tốt là được!

Bỗng chốc có một luồng Kiếm ý mạnh mẽ xuất hiện xung quanh người Diệp Huyền, luồng Kiếm ý này càng lúc càng mạnh nhưng lại biến mất rất nhanh.

Người tu đạo lại càng phải biết cách tranh đấu hơn!

Mà lúc này, trận tỉ thí trên võ đài đã kết thúc.

Phải tranh!

Diệp Huyền bước tới trước mặt lão giả, khẽ hành lễ: “Tiền bối, vãn bối muốn thách đấu!”

Chương Thanh đã từng nói, lão giả trước mắt này chính là chủ quản.

Diệp Huyền bay lên võ đài, trên đó có một lão giả đang ngồi trên ghế, trông có vẻ đang say ngủ.

Trước kia, Diệp Huyền không nghĩ quá nhiều về việc này, nói một cách chính xác thì là hắn hiếm khi chủ động đi tranh giành điều gì!

Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền cũng chẳng hề phát hiện rằng kiếm đạo của hắn đang có một sự thay đổi về chất!

Hắn đã tỉnh ngộ!

Con người ta một khi đã tỉnh ngộ thì phía trước sẽ là một sự khởi đầu hoàn toàn mới!

Thế nhưng hiện giờ hắn nhận ra, con người ta sống là phải biết tranh đấu, dẫu chỉ là một hơi thở!

Hắn phải học cách tranh đấu!

Hắn phải dựa vào chính bản thân mình!

Không muốn cứ gặp chuyện là nữ tử váy trắng kia hoặc là người nào đó lại tới giúp hắn giải quyết!

Nói đoạn, hắn đặt dị tinh và khiêu chiến lệnh lên bàn.

Lão giả thấy vậy bèn phất tay, cất chỗ dị tinh kia đi.

Sau đó, hắn ta lại nhắm hai mắt lại.

Diệp Huyền sững người.

Lão giả này có ý gì đây?

Lúc này, Chương Thanh xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, nàng khẽ kéo tay áo hắn, ra hiệu cho hắn hãy đi theo nàng.

Diệp Huyền do dự một lát rồi gật đầu.

Hai người rời khỏi võ đài.

Xuống dưới, Diệp Huyền bèn lấy làm lạ: “Lão giả kia có ý gì thế?”

Chương Thanh trầm giọng nói: “Ta quên mất không nói với ngươi một chuyện! Mỗi lần tỉ thí võ công thì lão giả kia đều muốn một chút lợi lộc.”

Lợi lộc à!

Diệp Huyền hỏi: “Người nào cũng phải đưa cho hắn ta à?”

Nỗi bực tức này không tài nào xoa dịu được đâu!

Chịu thiệt tức là sợ, giờ bảo hắn sợ thì chắc hắn sẽ tức chết mất!

Tuy nhiên hắn không làm được!

Chương Thanh kéo Diệp Huyền lại: “Ngươi làm gì thế?”

Diệp Huyền nói: “Lấy lại đồ của ta chứ làm gì!”

Chương Thanh nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi bị điên hả? Ngươi mà đi thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết!”

Diệp Huyền nhún vai: “Thế ta phải làm sao bây giờ?”

Chương Thanh trầm giọng nói: “Im lặng và chịu thiệt!”

Diệp Huyền phẫn nộ: “Chịu thiệt cái con khỉ!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người xông về phía lão giả kia.

Bảo hắn chịu thiệt ư?

Đương nhiên Diệp Huyền hiểu vào lúc này chịu thiệt là lựa chọn thích đáng nhất!

Nói đoạn, hắn lại bước về phía lão giả.

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Chương Thanh lắc đầu: “Ở đây có một vài thiên tài yêu nghiệt, kể cả là hắn ta cũng không dám đắc tội, hắn ta chỉ làm vậy với những người mới tới hoặc những người không có thế lực phía sau quá đặc biệt, quá mạnh mà thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận