Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2911: Lặng lẽ bước đi

Uỳnh!

Một luồng khí tức lớn mạnh cuộn trào từ cơ thể Diệp Huyền. Chỉ trong chốc lát, không gian xung quanh đó hàng vạn dặm sôi sục cả lên!

Sức mạnh nhục thân!

Vĩnh Hằng cảnh!

Sau khi uống rất nhiều thú huyết, nhục thân của Diệp Huyền lại đột phá và đạt tới Vĩnh Hằng cảnh!

Chẳng dễ dàng gì!

Bởi lẽ lần này để đạt được Vĩnh Hằng cảnh còn khó hơn lần trước khi hắn vươn lên Thần cảnh.

Càng về sau thì càng khó nâng cao nhục thân!

Tiểu Tháp đáp: "Hết rồi!"

Một lát sau, hắn cất bình máu đi, vẫn quyết định không dùng máu của Nhị Nha. Hắn muốn đợi đến sau khi đạt được cảnh giới cao hơn mới dùng!

Giờ dùng thì vẫn hơi phí!

Diệp Huyền thở dài một hơi, tiếc là trước kia gặp Nhị Nha, đó lại không phải bản thể của nàng. Nếu là bản thể của nàng thì còn xin được ít máu!

Có vẻ như nhớ tới điều gì đó, hắn bèn lấy máu của Nhị Nha ra nhưng vẫn chưa muốn dùng máu của nàng cho lắm.

Mười hai người này chẳng nói chẳng rằng, lập tức lao thẳng về phía hắn.

Cực kì cực kì khó!

Đúng lúc ấy, không gian trước mặt Diệp Huyền bỗng nứt vỡ. Ngay sau đó, mười hai cường giả mặc hắc bào lần lượt xuất hiện trước mặt hắn!

Bởi lẽ Diệp Huyền biết, nếu như sau khi đạt đến Thần Vị cảnh mà dùng máu của Nhị Nha thì máu của Nhị Nha có thể sẽ giúp hắn lên đến Thiên Vị cảnh luôn!

Mà hiện giờ nếu Diệp Huyền muốn đạt nhục thân Thần Vị cảnh thì máu của Tiểu Ngưu chẳng còn tác dụng nữa! Máu của Cùng Kỳ thì vẫn còn chút tác dụng, thế nhưng cũng không lớn cho lắm!

Hết rồi!

Nhục thân của hắn vừa mới được đột phá, hiện giờ đang rất muốn đánh một trận đây!

Hình như Diệp Huyền nhớ ra điều gì đó, hắn hỏi: "Tiểu tháp, ngươi còn máu của Nhị Nha không?"

Chỉ cần không phải cường giả Phàm cảnh thì Diệp Huyền không yếu thế một chút nào!

Mười hai Ma sứ!

Diệp Huyền cũng không hề do dự mà cũng xông lên.

Nữ tử này chính là Đồ!

Rất nhanh sau đó, những tiếng nổ vang lên. ...

Đây là nơi ca ca đã từng chết!

Có điều cũng may, mười hai người này không phải Phàm cảnh, bọn họ mới chỉ đạt Thiên Vị cảnh đỉnh phong mà thôi.

Bởi lẽ trong lòng nàng, nàng cũng hi vọng Thiên Mệnh váy trắng có thể thành công!

Nếu như gặp phải cường giả Phàm cảnh thì hắn vẫn có thể đối phó được với một người, song nếu gặp phải cường giả như Mục Tiểu Đao thì hơi đau đầu!

Sáng sớm ngày thứ tư, ánh sáng mắt trời hắt trên mặt đất, Đồ đứng trước sơn động đột nhiên mỉm cười: "Từ hôm nay trở đi ta không luyện quyền nữa, cũng không uống rượu nữa!"

Đồ đứng trước sơn động và cứ đứng như thế ba ngày ba đêm, trong đầu là quãng thời gian vui vẻ hồi còn nhỏ.

Bốn người các nàng không nợ chúng sinh điều gì cả!

Diệp Huyền cũng không quan tâm xem đối phương là ai, dù sao thì bọn họ cũng chẳng có ý đồ tốt, cứ đấu với bọn họ là xong!

Năm xưa mặc dù Thiên Mệnh chia làm bốn, bốn người đều có tư tưởng độc lập, thế nhưng tình cảm của cả bốn người đối với ca ca thì luôn tồn tại!

Trong đó, Thiên Mệnh váy trắng có chấp niệm sâu nhất, sâu đến mức nàng sẵn sàng hủy diệt chúng sinh để đột phá bản thân, sau đó đi cứu ca ca!

Đây cũng là nguyên nhân tại sao khi xưa nàng không ngăn cản Thiên Mệnh váy trắng!

Ở một dãy núi nào đó, một nữ tử đang chầm chậm bước đi.

Nhìn sơn động trước mặt, Đồ bỗng nhiên rơi nước mắt.

Ở trước mặt nàng là một sơn động nhỏ!

Không biết đã đi được bao lâu, Đồ đột nhiên dừng lại.

Dứt lời, nàng bèn quay người rời đi.

Mỗi một bước là một kiếm ấn, mỗi một kiếm ấn là một kiếm đạo!

Khoảnh khắc ấy, cuối cùng Đồ - một trong bốn Thiên Mệnh cũng buông bỏ chấp niệm trong lòng!

Bởi lẽ tiểu nam hài kia đã trưởng thành!

Còn sống!

Ngày xưa khi ca ca không còn, mọi thứ với nàng đã chẳng còn ý nghĩa.

Bao gồm cả kiếm đạo!

Thế nên mười mấy vạn năm nay nàng mới không tu kiếm!

Tu kiếm có ý nghĩa gì chứ?

Mà nơi này cũng không cần nàng bảo vệ nữa!

Ngũ Duy vũ trụ càng lúc càng trở nên tốt đẹp!

Hiện giờ mọi thứ ở Ngũ Duy vũ trụ đều có trật tự, không một cường giả nào dám phá hoại thiên địa linh khí. Ở đây, phá hoại thiên địa linh khí là tội nặng!

Mà lúc này, Ngũ Duy vũ trụ đã không còn Ngũ Duy Kiếp nữa!

Bởi lẽ nàng lớn lên ở đây, mọi thứ nơi này đều thân thuộc với nàng!

Cực kì cực kì thân thiết!

Ở phía xa xa, khí tức của Đồ càng lúc càng mạnh. Lúc này, khí tức của nàng đã vượt qua Phàm kiếm!

Tuy nhiên, luồng khí tức đó vẫn còn đang mạnh lên!

Sau khi sự tồn tại của kiếm có ý nghĩa thì mọi thứ đã thay đổi!

Bên ngoài dãy núi, Đồ ngẩng đầu nhìn về phía tinh không xa xôi. Trong mắt nàng là vẻ lạnh lùng: "Vũ Trụ Thần Đình, ta tới đây!"

Dứt lời, một đường kiếm quang bèn xông lên trời, bay thẳng về vũ trụ tinh không xa xôi. ...

Ngũ Duy vũ trụ.

Trong tinh không, một nữ tử nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt nàng bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.

Người này chính là Mộ Niệm Niệm!

Nàng là Ngũ Duy Thiên Đạo, khi trở lại Ngũ Duy Vũ trụ, nàng thấy thân thiết vô cùng!

Bao gồm cả kiếm đạo!

Mọi thứ đã thay đổi!

Ca ca còn sống!

Giờ thì khác rồi!

Bởi lẽ kiếm có mạnh nữa thì cũng chẳng còn người để bảo vệ! Thế nên khi ra tay, nàng cũng chỉ dùng nắm đấm!

Chẳng có ý nghĩa gì cả!

Bởi lẽ mọi thứ ở đây đều rất tốt!

Niệm Niệm cứ nhìn Ngũ Duy vũ trụ như vậy, nhìn cả một ngày một đêm.

Ngày hôm sau, Niệm Niệm bỗng đứng dậy, mỉm cười: "Giờ ta phải sống cho mình rồi!"

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận