Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 566: Đi Điều Tra

Chỉ một chốc, Tiêu Qua đã tới, hơi hơi thi lễ với Nguyên Sư:

- Bái kiến Nguyên Sư!

Nguyên Sư nhìn qua Tiêu Qua:

- Từ đêm qua tới giờ, Diệp Huyền ở trong phòng?

Tiêu Qua gật nhẹ:

- Đúng vậy, đêm qua ta cùng mấy người Lý Xuyên ở phòng Diệp huynh.

Nguyên Sư hơi nheo mắt:

- Tại sao các ngươi ở trong phòng hắn!

Nguyên Sư còn muốn hỏi thêm, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Ngươi cũng thấy tự thẹn đúng không?

Tiêu Qua gật đầu:

Nói tới đây, hắn lại nhìn Bách Linh:

Nguyên Sư gắt gao nhìn Tiêu Qua:

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

Tiêu Qua cười nói:

Nghe vậy, Bách Linh lập tức biết sắc:

- Ngươi chắc chứ?

- Diệp Huyền còn trẻ đã đạt tới Kiếm tiên, chúng ta muốn làm quen một chút!

- Kỳ thực, ta cảm thấy có thể là do Tiêu Tiềm này tự vấn lương tâm, sau đó thẹn quá mà tự sát!

Bách Linh gắt gao nhìn lại, nàng biết, tuyệt đối là do Diệp Huyền làm. Nhưng này không biết, Diệp Huyền làm thế nào lại có thể vô thanh vô tức như thế.

- Chắc chắn!

Thủ đoạn quá quỷ dị!

- Ngươi, ngươi có ý gì?!

- Kỳ thực, nếu chư vị tìm hiểu ta sâu một chút, sẽ phát hiện ta là một người rất rất dễ ở chung. Đương nhiên, nếu có người muốn lấn ta, ta nhất định để hắn chết không yên lành. Ai… nói rõ một chút, Tiêu Tiềm này không phải do ta giết, thực sự, ta dùng nhân phẩm của ta… hảo huynh đệ Mạc Vân Khởi của ta đảm bảo, thực sự không phải ta giết người!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Nguyên Sư nhìn qua Diệp Huyền:

Học viên của cái Đạo Nhất học viện này, không có kẻ nào đơn giản.

Phải biết, dù Tiêu Tiềm có mất một tay, nhưng cũng là cường giả Ngự Pháp cảnh chân chính, mà xung quanh còn có đám Bách Linh.

Trước nhà gỗ, Tần Phong đột nhiên nhìn Diệp Huyền, lạnh lùng:

Nguyên Sư cũng thầm nghi hoặc, Diệp Huyền làm thế nào lại có thể giết người ngay trước mặt đám Bách Linh như vậy?

- Tới đánh ta?!

Diệp Huyền đột nhiên chỉ chỉ Tần Phong:

- Diệp Huyền, kẻ phách lối như ngươi, tuyệt không sống được lâu, ngươi…

Thần bí!

Thấy Nguyên Sư muốn đi, Bạch Linh biến sắc:

- Nguyên Sư?

Nguyên Sư không đáp, trực tiếp đi thẳng.

- Việc này sẽ giao cho học viện xử lý.

Mà hiện tại, hắn lại thấy Diệp Huyền này quá thần bí, nếu còn nhúng tay vào, rất có thể sẽ kéo bản thân vào đó.

Trước đó, sở dĩ can thiệp, là bởi Diệp Huyền quá phách lối, hắn muốn chèn ép Diệp Huyền một chút.

Cuối cùng, hắn vẫn quyết định không nhúng tay vào.

Nghe vậy, Tần Phong lập tức trở nên khó coi, đang muốn xuất thủ, Bách Linh ở bên đã ngăn lại.

Bách Linh trầm giọng:

- Chờ Nam Sơn xuất quan!

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Này này, ngươi cản hắn làm gì, đừng cản hắn, để hắn tới đi!

- Diệp Huyền!

Tần Phong nhìn chằm chằm Diệp Huyền, thần sắc dữ tợn, một cỗ khí tức cường đại đánh tới Diệp Huyền. Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xông tới, ngay sau đó, một đạo kiếm quang tàn nhẫn chém xuống.

Oanh!

Khí tức của tần phong trực tiếp bị chém vỡ, ngay sau đó lại liên tục lui lại.

Người này, chính là Đại trưởng lão!

Đám người Diệp Huyền liền ngừng lại, một lão giả xuất hiện.

Hai bên trực tiếp bị khí tức này chấn ra!

Oanh.

Thấy cảnh này, Bách Linh hơi híp mắt, đang muốn xuất thủ, đã thấy một cỗ khí tức xuất hiện.

Mà mấy người Tiêu Qua cũng lập tức xuất thủ!

- Nghe ngươi nói, hẳn là muốn quần ẩu?

Bách Linh lạnh lùng:

- Quần ẩu thì sao?

Đơn đấu?

Nàng hiểu rõ, căn bản không có bất cứ ai có thể đơn đấu với Diệp Huyền.

Diệp Huyền mỉm cười:

- Tốt cho một cái quần ẩu thì sao!

Thanh âm vừa dứt, đã thấy bốn người xuất hiện, bốn người này, chính là đám Tiêu Qua.

Thấy mấy người Tiêu Qua, Bách Linh liền biến sắc, đang muốn nói, đã thấy Diệp Huyền đột nhiên xông tới, một đạo kiếm quang chém tới Bách Linh.

Diệp Huyền cười nói:

- Diệp Huyền, ngươi cho rằng ngươi có thể lấy một đánh mười?

Bách Linh gắt hao nhìn Diệp Huyền:

Diệp Huyền liên tục lui mười mấy trượng!

Ầm!

Diệp Huyền đang muốn xuất thủ lần nữa, đám Bách Linh đã đột nhiên ngăn cản!

Thấy Đại trưởng lão, đám Bách Linh liền vội thi lễ:

- Bái kiến Đại trưởng lão!

Đại trưởng lão nhìn qua Diệp Huyền:

- Ngươi theo ta!

Nói xong, lão quay người rời đi.

Bên cạnh, Tiêu Qua trầm giọng:

- Diệp huynh…

Diệp Huyền cười nói:

- Không sao!

Nói xong, hắn đi theo.

Rất nhanh, Diệp Huyền cùng Đại trưởng lão tới Đạo Nhất điện, trong điện có mấy người, trong đó có cả Nguyên Sư.

Thấy Diệp Huyền, thần sắc không chút dễ nhìn. Từ khi Diệp Huyền tới Đạo Nhất học viện, chưa từng ngưng kiếm chuyện.

Đại trưởng lão nhìn qua Diệp Huyền:

- Ngươi không thể yên tĩnh một chút sao?

Diệp Huyền có chút ủy khuất:

- Ta cũng không muốn gây chuyện.

- Ngươi còn không muốn gây chuyện?

Cách không xa, Nguyên Sư lạnh lùng:

- Vừa tới nội viện, đã giết một học viên, ngươi…

Diệp Huyền đột nhiên ngắt lời:

- Nguyên Sư, ngươi nói ta giết người, có chứng cứ không?

Nguyên Sư lãnh đạm:

- Không có chứng cứ, nhưng, Diệp Huyền, ở đây ai cũng biết, ngươi có giết hay không, lòng ngươi cũng rõ ràng!

Diệp Huyền nói:

- Ta không giết!

Khóe miệng Nguyên Sư hơi co rút, thực sự, giờ hắn mới hiểu, cái gì là mở mắt nói dối.

Lúc này, Đại trưởng lão đột nhiên nói:

- Diệp Huyền, lần này gọi ngươi tới, là muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có thể an tĩnh một chút hay không?

Diệp Huyền cười khổ:

- Đại trưởng lão, thiên địa chứng giám, là bọn hắn tới gây chuyện với ta.

Đại trưởng lão không chút biểu tình:

- Thế nên ngươi giết đối phương? Một chút tranh đấu, đã muốn giết người?

Diệp Huyền nói:

- Ta không giết người!

Đại trưởng lão nhìn Diệp Huyền, cuối cùng lắc đầu thở dài:

- Tạm không nói chuyện này, có một chuyện muốn hỏi ngươi một chút, ngươi đã đem món chí bảo kia cho Vương Thiên Nhai?

Diệp Huyền thầm run lên, lại tới rồi, gật nhẹ:

- Nếu Đại trưởng lão không tin, có thể lục soát trên người ta!

Lục soát?

Đại trưởng lão nhìn qua Diệp Huyền, khẽ gật:

- Cũng tốt, lão phu vẫn muốn xác nhận một chút!

Thanh âm vừa dứt, thần thức của lão đã bao lấy Diệp Huyền!

Thấy Đại trưởng lão thực sự soát người, thần sắc Diệp Huyền dần lạnh xuống, nhưng rất nhanh liền khôi phục.

Rất nhanh, Đại trưởng lão cau mày, bởi lão rà quét toàn thân Diệp Huyền, nhưng lại không có bất cứ phát hiện.

Yên lặng mội hồi, Đại trưởng lão nhìn qua Diệp Huyền:

- Có một nhiệm vụ cho ngươi!

Nhiệm vụ?

Diệp Huyền hởi ngẩn người:

- Nhiệm vụ gì?

Đại trưởng lão nói:

- Tới Thảng nhai sơn.

- Nhai sơn?

Diệp Huyền có chút không hiểu.

Đại trưởng lão nói:

- Đạo Nhất học viện ta có rất nhiều sản nghiệp, sườn núi này là một trong số đó, mà trước đó chúng ta nhận được tin tức, trong tháng đã có ba tên thị vệ cùng hai học viên biến mất, ngươi đi điều tra.

Diệp Huyền hơi do dự, hỏi:

- Có chỗ tốt không?

Nghe vậy, đám trưởng lão trong điện hơi co rút khóe miệng…

Đại trưởng lão nhìn qua Diệp Huyền:

- Đương nhiên có, nếu điều tra rõ, ngươi có thể tiến vào Tử Hỏa tháp nửa tháng!

Diệp Huyền vội gật đầu:

- Được, ta đi!

Đại trưởng lão gật nhẹ:

- Đi xuống đi!

Diệp Huyền quay người rời đi.

Trong điện, Đại trưởng lão nhìn qua Diệp Huyền, không biết đang nghĩ gì.

Mà Nguyên Sư đột nhiên trầm giọng:

- Chư vị, không thể phủ nhận, người này có thiên phú vô cùng tốt, dù là ở nội viện, cũng là tồn tại đỉnh tiêm. Thế nhưng, tính tình người này thế nào, chư vị cũng đã thấy! Toàn thân đầy gai, không chịu thua bất cứ ai. Cứ để hắn ở nội viện, sợ là nội viện sẽ không được bình an. Hơn nữa, người này có có khúc mắc với Nam Sơn, một khi Nam Sơn xuất quan, hai người này sẽ lập tức biến thành quan hệ ngươi chết ta sống

Đại trưởng lão khẽ gật:

- Cho nên ta mới để hắn đi Nhai sơn một chuyến, tạm thời hòa hoãn mâu thuẫn hai bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận