Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2353: Gọi người

"Thính Vân!"

Lục sư tỷ ngẩn ra một chút, sau đó khẽ nói: "Thì ra là nàng ta!"

Diệp Huyền nhìn về phía nàng: "Ngươi quen biết sao?"

Lục sư tỷ gật đầu: "Ngoài hắn ta ra thì nàng ta là người có kiếm đạo cao nhất, thiên phú cũng cao nhất, cao đến mức đáng sợ!"

Nói xong, nàng nhìn về phía nam tử trung niên: "Vì sao Kiếm Tông ở nơi này lại thành ra như vậy?"

Nam tử trung niên cười khổ: "Chúng ta đã gặp phải một kiếp nạn."

Lục sư tỷ nhăn mày: "Kiếp nạn?"

Nam tử trung niên gật đầu: "Năm đó trong Kiếm Tông của ta có một thánh vật, Danh Kiếm Kinh do sư tổ để lại, nhưng từ sau khi Thính Vân sư tổ rời đi, vật này đã bị Đạo Đình thèm muốn có được, cuối cùng..."

Lục sư tỷ khẽ nói: "Tiểu nha đầu kia chắc là đi tìm hắn ta rồi!"

Diệp Huyền vội vàng nói: "Nàng ấy là Lục sư tỷ, cũng là người của Kiếm Tông!"

Lục sư tỷ nhìn nam tử trung niên: "Thính Vân đâu?"

Vẻ mặt của nam tử trung niên trở nên có chút kỳ lạ: "Các hạ là?"

Vẻ mặt Lục sư tỷ trở nên lạnh lùng: "Dám cướp lấy Kiếm Kinh! Bọn chúng thật to gan!"

Nam tử trung niên ôm quyền: "Hóa ra là đồng môn!"

Ánh mắt của Lục sư tỷ hơi nheo lại: "Đạo Đình cướp Kiếm Kinh đi rồi sao?"

Nam tử trung niên có chút kinh ngạc: "Ngươi cũng là người của Kiếm Tông?"

Nam tử trung niên thấp giọng thở dài: "Là ta bất tài! Nếu Thính Vân sư tổ ở..."

Nam tử trung niên gật đầu: "Khi Thính Vân sư tổ ở đây, Đạo Đình không dám làm gì, nhưng sau khi Thính Vân sư tổ rời đi, Đạo Đình lập tức phái người cưỡng đoạt Kiếm Kinh..."

Tiểu nha đầu!

Nam tử trung niên nói: "Đã từng, hình như hắn ta đến để gặp Thính Vân sư tổ!"

Nam tử trung niên trầm giọng nói: "Thính Vân sư tổ đi rồi! Về phần đi đâu thì ta không biết."

Lục sư tỷ lại hỏi: "Có để lại cái gì không?"

Lục sư tỷ gật đầu.

Lục sư tỷ chỉ vào bức tượng thanh sam nam tử bên ngoài đại điện: "Hắn ta đã từng đến đây chưa?"

Diệp Huyền và Lục sư tỷ sững sờ.

Lúc này, nam tử trung niên đột nhiên nói: "Nhưng có một tiểu gia hỏa màu trắng đã để lại một chiếc hộp!"

Nam tử trung niên nói: "Thính Vân nói chiếc hộp này là quà của tiểu gia hỏa màu trắng đó, bảo chúng ta hãy giữ nó cho cẩn thận, sau đó Kiếm Tông của ta bắt đầu cúng bái nó!"

Lục sư tỷ im lặng.

Nam tử trung niên lắc đầu: "Không có!"

Nam tử trung niên suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: "Hình như không có!"

Lục sư tỷ bỗng nhiên nói: "Khi người của Đạo Đình đến, nếu các ngươi mở cái hộp này ra, có lẽ sẽ có một cơ hội sống!"

Diệp Huyền và Lục sư tỷ nhìn nhau, hai người đều không nói nên lời.

Vừa nói, hắn ta vừa nhìn chiếc hộp: "Trong chiếc hộp này có huyền cơ gì không?"

Diệp Huyền cười nói: "Nếu đã không có thì thôi!"

Diệp Huyền và Lục sư tỷ không nói nên lời.

Còn cúng bái nữa chứ!

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Kiếm Tông gặp rắc rối lớn mà các ngươi cũng không mở cái hộp này ra?"

Hộp!

Nam tử trung niên quay đầu chỉ vào cái bàn trước mặt, trên bàn đó có một cái hộp nhỏ.

Lục sư tỷ trầm giọng nói: "Ở đâu?"

Vậy mà lại có hộp thật!

Vẻ mặt nam tử trung niên đầy kinh ngạc: "Sao... sao có thể chứ? Theo như ta được biết thì thực lực của tiểu gia hỏa màu trắng đó không được mạnh cho lắm."

Lục sư tỷ lắc đầu: "Nàng ta không giỏi đánh nhau, nhưng có thể gọi người."

Gọi người!

Muốn hỏi chỗ dựa của ai nhiều hơn?

Không gì là Tiểu Bạch không có!

Cách đây rất lâu, rất lâu rồi, không ai có thể trêu chọc tiểu gia hỏa màu trắng đó, chọc đến nàng thì không khác gì chọc đến tổ ong vò vẽ.

Nam tử trung niên nhìn chiếc hộp và cười khổ: "Chẳng trách Thính Vân sư tổ bảo chúng ta hay bảo vệ nó cho thật cẩn thận! Nhưng năm đó không ai trong chúng ta coi trọng chuyện này!"

Diệp Huyền do dự, sau đó nói: "Đưa cho ta cái hộp này có được không?"

Lục sư tỷ nhìn hắn, da mặt không phải dày bình thường thôi đâu, đã bắt đầu đòi luôn rồi!

Nam tử trung niên cười nói: "Đương nhiên có thể! Giữ thứ này trong Kiếm Tông của ta cũng vô dụng. Hơn nữa, ngươi còn là... của hắn"

Lục sư tỷ đột nhiên đổi chủ đề: "Chỉ có một cái hộp thôi sao?"

Nam tử trung niên gật đầu: "Chỉ có một cái hộp!"

Lục sư tỷ nhìn Diệp Huyền: "Vậy thì mang nó đi!"

Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn nhìn nam tử trung niên: "Ngươi chỉ còn lại một sợi linh hồn nhưng vẫn muốn tiếp tục dựa vào hình thức này để ở lại thế giới này, hay là ta sẽ đưa ngươi vào luân hồi?"

Nam tử trung niên cười khổ: "Cứ để ta tiêu tan trên thế giới này như vậy đi!"

Diệp Huyền lắc đầu: "Vậy thì để ta đưa ngươi vào luân hồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận