Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1712: Hại ta như thế nào?

Lòng bàn tay Diệp Huyền mở ra, Thiên Đạo Bút xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn thoáng qua Thiên Đạo Bút sau đó nói: “Tiền bối, bây giờ nên như thế nào?”

Ác Ma Nhạn nói: “Ngươi kích hoạt cây bút này sau đó nói một tiếng 'Giải' là được!”

Diệp Huyền do dự một chút sau đó gật đầu, huyền khí của hắn tràn vào trong Thiên Đạo Bút. Rất nhanh Thiên Đạo Bút rung động dữ dội. Một lát sau, Diệp Huyền cầm bút hướng về phía trước khẽ hô một chút: “Giải!”

Ầm ầm!

Cả động phủ đột nhiên rung chuyển kịch liệt, rất nhanh Diệp Huyền đã phát hiện xung quanh mình tựa hồ có thứ gì đó đang biến mất!

Hắn nhìn Ác Ma Nhạn, Ác Ma Nhạn chậm rãi nhắm mắt lại, không gian bốn phía rung chuyển từng đợt. Ước chừng một lúc sau, Ác Ma Nhạn mở mắt ra, nàng nhìn Diệp Huyền: “Thành công rồi!”

Diệp Huyền do dự một chút sau đó nói: “Với thực lực của tiền bối, muốn phá bỏ phong ấn này hẳn là một chuyện rất đơn giản, vì sao...”

Ác Ma Nhạn cười nói: “Ta có thể phá, nhưng không thể phá!”

Ác Ma Nhạn cười nói: “Bốn cánh, chứng tỏ ngươi là Ác Ma cấp cao!”

Ác Ma Nhạn cười nói: “Mười hai cánh!”

Bốn cánh!

Diệp Huyền hỏi: “Nhiều nhất là bao nhiêu cánh?”

Diệp Huyền: “...”

Ác Ma Nhạn nhìn hắn: “Bốn cánh của ngươi là cánh Ác Ma của ta, có thể tương đương với tám cánh của Ác Ma bình thường, được coi là Ác Ma cao cấp!”

Diệp Huyền hỏi: “Vì sao?”

Mười hai!

Lúc nà, lòng bàn tay Ác Ma Nhạn mở ra, Ác Ma Chi Dực xuất hiện trong tay nàng, hai tay nàng nắm cánh, một luồng sức mạnh thần bí từ trong lòng bàn tay nàng thẩm thấu vào trong Ác Ma Chi Dực. Ước chừng một khắc sau, Ác Ma Chi Dực đột nhiên rung động, ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Huyền, Ác Ma Chi Dực càng ngày càng lớn, không chỉ như thế, nó lại sinh ra thêm một đôi cánh!

Ác Ma Nhạn cười nói: “Không nói cho ngươi biết!”

Ác Ma cao cấp!

Ác Ma Nhạn chớp mắt: “Có thể! Có điều ngươi phải đổi tiểu tháp trong cơ thể ngươi cho ta, chúng ta đổi lại!”

Diệp Huyền kinh ngạc nhìn Ác Ma Nhạn: “Cái này...”

Tiểu tháp!

Diệp Huyền ngẩn người sau đó nói: “Ta mới bốn cánh?”

Diệp Huyền do dự một chút sau đó nói: “Ngươi có thể thăng cấp cho ta một chút được không?”

Diệp Huyền chớp mắt: “Tiền bối, chúng ta? Ta không đi cùng ngươi!”

Ác Ma Nhạn gật đầu: “Vậy chúng ta đi đi!”

Ác Ma Nhạn cười nói: “Nếu ngươi không muốn đi, vậy cũng không tính là ta nuốt lời!”

Ác Ma Nhạn cười nói: “Không muốn?”

Ác Ma Nhạn cười cười sau đó nói: “Vậy đi thôi!”

Diệp Huyền rùng mình, nữ nhân này đã biết tồn tại của Giới Ngục tháp!

Ác Ma Nhạn nhìn Diệp Huyền: “Ngươi đoán xem?”

Diệp Huyền do dự một chút sau đó nói: “Tiền bối, kế tiếp có tính toán gì không?”

Nói xong tay phải nàng nắm lấy bả vai Diệp Huyền, ngay sau đó, hai người đã xuất hiện trên mặt đất. Trên mặt đất, Ác Ma Nhạn nhìn thoáng qua thiên địa, miệng khẽ nhếch lên: “Ta lại trở về!”

Diệp Huyền cười nói: “Tiền bối nói đùa!”

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, nữ nhân này thật là giảo hoạt!

Ác Ma Nhạn đột nhiên nói: “Đi không?”

Diệp Huyền suy nghĩ một chút sau đó gật đầu: “Đi!”

“Chúng ta?”

Hắn không quá tin nữ nhân này, nữ nhân này giống như Ác Ma, không đúng, nàng chính là Ác Ma!

Diệp Huyền hơi do dự.

Ác Ma Nhạn nói: “Không phải ngươi muốn tìm Ác Linh Thạch sao? Ta sẽ đưa ngươi đi!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không đoán!”

Nói xong hắn do dự một chút sau đó nói: “Tiền bối, ngươi có biết Hộ Đạo giả không?”

Ác Ma Nhạn cười nói: “Chính là tùy tùng của Thiên Đạo?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Ác Ma Nhạn lắc đầu: “Có điều chỉ là một vài kẻ đáng thương!”

Diệp Huyền nhíu mày: “Đáng thương?”

Ác Ma Nhạn cười nói: “Vị Thiên Đạo chí cao của chúng ta cũng không phải lợi hại bình thường, sau này nếu ngươi gặp được nàng ta phải thật cẩn thận, bằng không ngươi sẽ bị nàng ta hành đến cọng lông cũng không còn!”

Hành người!

Diệp Huyền nói: “Hành lắm sao?”

Vị trước mắt này chính là Thần Đế của Thần Linh nhất tộc!

Thần Đế!

Lúc này pho tượng đột nhiên nứt ra, rất nhanh một nam tử trung niên đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyền cùng Ác Ma Nhạn.

Diệp Huyền không nói gì.

Ác Ma Nhạn chớp chớp mắt: “Vậy đánh chết bọn họ! Sợ gì chứ!”

Diệp Huyền nói: “Ngộ nhỡ người ta tưởng thật thì sao?”

Thiên Đạo!

Hãy nhớ kỹ!

Chỉ chốc lát sau, Ác Ma Nhạn đã dẫn Diệp Huyền đi tới một tòa thành cực kỳ to lớn. Trước tòa cự thành sừng sững một pho tượng nam tử cực kỳ cao lớn, tay trái nam tử cầm một thanh đoản kiếm, tay phải cầm một chiếc khiên vuông màu vàng, đôi mắt màu xám tro sậm!

Ác Ma Nhạn nhìn pho tượng, cười nói: “Thần Đế, ta đã ra rồi! Có người muốn Ác Linh Thạch của ngươi, hắn nói nếu ngươi không cho, hắn sẽ cho Thần Linh nhất tộc các ngươi triệt để biến mất ở thế gian này!”

Diệp Huyền: “...”

Hại ta như thế sao?

Sắc mặt Diệp Huyền hơi khó coi.

Nữ tử này đã đưa hắn vào chỗ chết!

Diệp Huyền nhìn Ác Ma Nhạn, Ác Ma Nhạn mỉm cười: “Đùa một chút đừng coi là thật!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Ác Ma Nhạn cười nói: “Ai biết được? Có lẽ nàng ta đang gạt người!”

Diệp Huyền nói: “Tiền bối vừa rồi nói vị Thiên Đạo kia đã ngủ say?”

Ác Ma Nhạn lắc đầu: “Không, vì lúc trước là chúng ta tự mình làm, là chúng ta đi tính kế người ta trước, chỉ là không ngờ ngược lại bị người ta tính kế! Tự gây nghiệt!”

Diệp Huyền nói: “Ngươi có báo thù không?”

Ác Ma Nhạn nhìn thoáng qua Diệp Huyền: “Không thấy kết cục của chúng ta sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận