Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1702: Thay đổi chủ ý

Anh hùng cứu mỹ nhân?

Không!

Hắn không có ý nghĩ này, chỗ này nhìn rất loạn, vẫn đừng nên tùy ý gây chuyện thì tốt hơn. Hơn nữa, nữ nhân trước mắt này cũng chưa chắc đã tốt!

Không biết tình hình thực tế của vấn đề thì đừng lắm mồm lắm miệng.

Nghe Diệp Huyền nói, sắc mặt nữ tử hơi khó coi. Mà lúc này nam tử thô lỗ cách đó không xa đột nhiên chắp tay với Diệp Huyền: “Các hạ, đây là chuyện của ta với nữ nhân này, mong các hạ chớ nhúng tay vào!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta không nhúng tay vào! Ngươi cứ tiếp tục đi!”

Nói xong hắn lui sang một bên.

Nữ tử lạnh lùng nhìn Diệp Huyền. Cảm giác được địch ý của nữ tử, Diệp Huyền nhíu mày, cái quỷ gì vậy?

Lý Khiếu vừa định đứng lên mà lúc này lão giả lại cách không đánh một quyền ra, một luồng sức mạnh linh hồn cường đại chấn động mà ra, xa xa, Lý Khiếu còn chưa kịp phản ứng thì nhục thân đã vỡ vụn, chỉ còn lại linh hồn.

Diệp Huyền bên cạnh nhìn thoáng qua lão giả, lão giả này là một hồn tu!

Ầm ầm!

Thần hồn câu diệt!

Lý Khiếu cười lạnh: “Ngươi cho rằng ngươi có thể hù doạ ta sao?”

Nói xong, nàng ta còn cố ý dùng bộ phận nào đó của mình cọ cọ cánh tay lão giả.

Nam tử thô lỗ đột nhiên nhìn nữ tử: “Lãnh Diễm, ngươi đúng là tồi tệ! Chúng ta đã thỏa thuận chia đều những thứ có được ở chiến trường cổ, giờ ngươi lại muốn độc chiếm, hơn nữa còn giết chết Liễu Thanh!”

Tu luyện giả này rất hiếm thấy!

Nói xong hắn ta muốn ra tay, mà lúc này một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta. Lý Khiếu thay đổi sắc mặt, hắn ta mạnh mẽ đánh một quyền ra, nhưng quyền của hắn ta vừa mới xuất ra, cả người đã bay ngược ra ngoài, cuối cùng nặng nề đâm vào một chỗ phế tích.

Nữ tử tên Lãnh Diễm lạnh nhạt nói: “Lý Khiếu, nếu ta là ngươi, bây giờ lập tức rời đi có lẽ còn có một con đường sống!”

Lão giả lạnh lùng cười, tay phải chộp tới, một thủ ấn hư ảo áp chế Lý Khiếu, sau đó, Lý Khiếu bị đạo thủ ấn này áp chế, lão giả há miệng hít một cái, linh hồn Lý Khiếu trong nháy mắt bị hút vào trong miệng.

Lúc này tầng thứ chín cười hắc hắc: “Trâu già gặm cỏ non, ha ha!”

Cả mặt đất rung chuyển kịch liệt!

Diệp Huyền lắc đầu cười, đây là chuyện của người khác, hắn cũng không có hứng thú quan tâm, lập tức xoay người rời đi.

Lão giả đi đến bên cạnh nữ tử, khóe miệng nữ tử khẽ nhếch lên sau đó nắm lấy tay lão giả, cười nói: “Nếu ngươi đến trễ một chút ta cũng không còn nữa!”

Thấy thế, Diệp Huyền trợn mắt há hốc mồm, quan hệ của hai người này không tầm thường!

Nói xong nàng ta đánh giá Diệp Huyền một cái: “Bây giờ, ngươi phải trả một cái giá!”

Diệp Huyền hơi khó hiểu: “Hối hận gì?”

Lãnh Diễm híp mắt lại: “Miệng ngươi còn cứng ha! Ngươi...”

Diệp Huyền xoay người nhìn nàng ta: “Vị cô nương này có việc gì?”

Lãnh Diễm đứng lên, nàng ta ngẩn người!

Mà lúc này, Lãnh Diễm đột nhiên nhìn Diệp Huyền: “Chậm đã!”

Nàng ta biết thiếu niên trước mắt này tuyệt đối không phải người bình thường!

Lúc này nàng ta đột nhiên bình tĩnh lại.

Mình ngay cả lực đánh trả cũng không có?

Lãnh Diễm đi tới trước mặt hắn, nàng ta cười nói: “Bây giờ đã hối hận chưa?”

Lúc này Diệp Huyền đột nhiên tát một phát.

Ầm!

Lãnh Diễm còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị hắn tát một cái bay ra ngoài. Cú bay này bay xa trăm trượng.

Lãnh Diễm cười nói: “Vừa rồi nếu ngươi trợ giúp ta thì đã cùng ta kết một mối thiện duyên, nhưng bây giờ...”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta vẫn cảm thấy, làm một tu luyện giả thì chỉ số thông minh hẳn là không kém. Nhưng sự thật chứng minh, ngu xuẩn không liên quan đến thực lực.”

Lãnh Diễm nhìn hắn: “Bây giờ ta muốn ngươi hối hận vì đã không giúp ta!”

Nghe vậy Diệp Huyền nhíu mày: “Ngươi có bệnh sao? Tại sao ngươi lại khăng khăng cho rằng ta phải giúp ngươi mới được?”

Lãnh Diễm quay đầu nhìn lão giả, lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó chắp tay: “Thực lực của các hạ thật tốt!”

Diệp Huyền cười nói: “Ngươi không trút giận cho nàng ta sao?”

Lão giả nhìn thoáng qua Lãnh Diễm sau đó nói: “Là nàng ta đắc tội các hạ, muốn xử lý như thế nào tùy các hạ!”

Nghe được lời của lão giả, sắc mặt Lãnh Diễm nhất thời tái nhợt!

Nàng ta biết, lão giả này đã bỏ rơi nàng ta.

Tại sao lại bỏ rơi nàng ta?

Chỉ có một lời giải thích, đó chính là thực lực của nam tử trước mắt cực kỳ cường đại!

Diệp Huyền liếc nhìn lão giả, có hơi ngoài ý muốn. Hắn không ngờ lão giả lại bỏ rơi nữ nhân này.

Hắn lắc đầu, sau đó nhìn Lãnh Diễm cười nói: “Ngươi nói xem, ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?”

Sắc mặt Lãnh Diễm cực kỳ tái nhợt, nàng ta do dự một chút sau đó đi tới trước mặt Diệp Huyền, chậm rãi quỳ xuống: “Nô tỳ nguyện vì công tử làm bất cứ chuyện gì!”

Bất cứ chuyện gì!

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền trở nên hơi kỳ quái.

Mà lúc này, có mấy luồng khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện từ khắp bốn phía, mà mấy luồng khí tức này đều tập trung tới chỗ Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhíu mày, có người nhắm vào mình?

Mà lúc này lão giả cách đó không xa đột nhiên cười nói: “Các hạ, người của ta đến rồi! Vì vậy, ta đã thay đổi chủ ý!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận