Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1216: Phải tìm thêm mới được

Ngũ Duy chí bảo đã đổi chủ!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ không ngờ Diệp Huyền thật sự nhường món chí bảo này cho người khác.

Hắn hành động thật dứt khoát!

Tất cả mọi người có mặt đều bội phục Diệp Huyền.

Loại chí bảo như thế này mà hắn nói buông là buông luôn, đây đâu phải chuyện mà một người bình thường có thể làm được.

Hắn rất có sự quyết đoán!

Điều quan trọng là Diệp Huyền đã nuốt viên Địa Tiên đan kia luôn rồi.

Diệp Huyền mỉm cười: “Viên cô nương, ngươi đừng nghĩ đến việc giết ta nữa. Ngươi biết đấy, với thực lực cá nhân của ngươi, ngươi không làm được đâu.”

Tuy nhiên, kết luận cuối cùng là không thể giết chết hắn!

Buổi bán đấu giá bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng nhanh!

Viên Tiểu Đao liếc nhìn Diệp Huyền, tay phải của nàng dần siết chặt lại. Nàng đang tính toán, với thực lực hiện giờ của mình, nếu như toàn lực công kích thì liệu có thể giết chết Diệp Huyền được không!

Dẫu sao thì chí bảo của nhân loại vẫn kém xa so với Ngũ Duy chí bảo.

Một lát sau, nàng bèn quay người rời đi.

Hành động này của hắn trực tiếp cắt đứt luôn suy nghĩ của một số người!

Hoàn toàn không thể!

Rất nhanh sau đó, mọi người bắt đầu rời đi.

Hiện giờ không ai nhòm ngó đánh chủ ý lên Diệp Huyền nữa, bởi lẽ giờ đây bọn họ không nhất thiết phải làm như vậy. Mặc dù trên người Diệp Huyền vẫn còn chí bảo của nhân loại, nhưng chỉ vậy thôi vẫn chưa đủ để biến hắn thành kẻ địch của mọi người.

Nói đoạn, hắn quay người rời đi.

Nguyên Trấn sẽ không được rời đi trong an toàn như vậy đâu!

Viên Tiểu Đao đứng trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn hắn nhưng không lên tiếng.

Một lát sau, người trong đại điện đã đi hết.

Hiện giờ, Diệp Huyền đã có thực lực nhất định, cộng thêm việc có cả A Liên ở đây nữa, Viên Tiểu Đao hoàn toàn không thể giết chết hắn chỉ với một đòn tấn công.

Nàng rất muốn giết Diệp Huyền, nhưng hiện giờ nàng càng quan tâm đến món chí bảo kia hơn!

Lão giả gật đầu: “Tên Diệp Huyền này cũng ghê gớm đấy! Một món chí bảo như vậy mà hắn nói bỏ là bỏ luôn!”

Lão giả trầm giọng nói: “Hiện giờ chúng ta phải làm gì?”

Nói đoạn, nàng lại liếc nhìn vào bên trong đại điện, sau đó thì quay người rời đi.

Lúc này, một lão giả bên cạnh nàng đột nhiên nói: “Tiểu thư, tên Diệp Huyền kia thực sự từ bỏ món chí bảo đó sao?”

Bên trong một gian phòng, Diệp Huyền đang ngồi khoanh chân. Lúc này, xung quanh cơ thể của hắn có một ngọn lửa đang cháy rực.

Ngoài cửa đại điện, Mộ Tiểu Thương ngó vào trong, hồi lâu sau nàng vẫn chưa lên tiếng.

Viên đan dược này thực sự có thể khiến thực lực của hắn gia tăng!

Khoảnh khắc ấy, hắn có hơi tin về những lời mà Nguyên Trấn nói.

Sau khi hấp thụ viên Địa Tiên đan kia, Diệp Huyền cảm giác trong cơ thể hắn có một nguồn năng lực thuần túy!

Mộ Tiểu Thương khẽ nói: “Hắn đã từ bỏ rồi! Món chí bảo đó giờ đang nằm trong tay Nguyên Trấn, dù gì thì hắn ta cũng không thể cầm nó về suôn sẻ được đâu.”



Bắc Cảnh.

Lúc này, những người trước đó đến Bắc Cảnh đã rời khỏi nơi đây, Bắc Cảnh lại trở lại với vẻ yên tĩnh của nó.

Mộ Tiểu Thương mỉm cười: “Còn có thể làm gì? Chúng ta chỉ có thể ngồi xem kịch thôi! Chúng ta vẫn nên tránh xa mấy đại lão đến từ Lưỡng Giới Thiên thì hơn!”

Mộ Tiểu Thương nói: “Không biết nữa, có điều chuyện này chắc chắn không thể đơn giản như vậy được! Chúng ta cứ xử lí theo tình hình thực tế đi!”

Lão giả chau mày: “Ý ngươi là hắn đang có âm mưu gì đó?”

Mộ Tiểu Thương nói: “Ta cứ thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.”

Hắn phải tìm thêm loại đan dược này mới được!

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, hắn bắt đầu điên cuồng hấp thụ năng lượng.



Ở một tinh không nào đó, A Liên yên lặng đứng một chỗ, còn ánh mắt nàng thì đang hướng về phía xa.

Đừng thấy Bắc Cảnh yên bình mà lầm tưởng, thực ra hiện giờ cả Huyền Hoàng Đại Thế Giới đều đang bất ổn!

Bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!

Ngũ Duy chí bảo!

Một vài người đã bắt đầu tranh đoạt Ngũ Duy chí bảo, bởi lẽ lúc này đã có một hắc y nhân thần bí đang giao đấu với Nguyên Trấn!

Bốn bề tối đen, có vô số cường giả đang nhòm ngó!

Trong tinh không, A Liên liếc nhìn vị trí của Bắc Cảnh, nàng nói: “Tiểu tử này cứ từ bỏ như vậy sao?”

Đúng lúc ấy, nàng quay phắt đầu lại, ở phía không xa có một nữ tử đang đi tới.

Người này chính là Viên Tiểu Đao.

Viên Tiểu Đao liếc mắt nhìn về phía không xa, nàng nói: “Hắn biết tính kế thật đấy, như này thì mâu thuẫn của tất cả mọi người đều tách rời khỏi hắn… Chỉ là, hắn thực sự từ bỏ Ngũ Duy chí bảo sao?”

A Liên mỉm cười: “Ngươi thông minh lắm mà, tại sao còn hỏi ta?”

A Liên sẽ không can thiệp quá nhiều vào con đường trong tương lai của hắn và cũng không thể can dự. Điều nàng có thể làm là hỗ trợ hắn mà thôi.

A Liên mỉm cười: “Thế nên hiện giờ các ngươi đang thấy khó hiểu trước ý đồ của hắn đúng không?”

Viên Tiểu Đao gật đầu: “Đúng vậy.”

A Liên nhún vai: “Ta cũng không hiểu.”

Viên Tiểu Đao nhìn A Liên, nàng nói: “Nếu như hắn từ bỏ món đồ này thật thì Thần Điện chúng ta cũng có thể không nhắm tới hắn nữa.”

A Liên mỉm cười: “Sao nào, hiện giờ các ngươi không sợ hắn lớn mạnh thêm nữa à?”

Viên Tiểu Đao nói: “Trước kia sở dĩ chúng ta nhắm vào hắn là bởi hắn có Ngũ Duy chí bảo. Còn giờ Ngũ Duy chí bảo đã không còn ở trên người hắn nữa, Thần Điện chúng ta còn nhắm vào hắn nữa thì thật không đáng.”

A Liên mỉm cười, nàng quay đầu nhìn về phía xa.

Nàng không muốn tham gia quá nhiều vào ân oán giữa Diệp Huyền và Thần Điện.

Lần này gặp được Diệp Huyền cũng là một chuyện nằm ngoài dự liệu mà thôi.

Viên Tiểu Đao trầm mặc một hồi rồi nói: “Ý đồ của hắn rất rõ ràng, thế nhưng chúng ta biết rõ rằng hắn sẽ không từ bỏ món đồ kia một cách dễ dàng như vậy, mà món đồ kia lại không phải đồ giả…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận