Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 720: Thương Thảo

Thanh âm vừa dứt, hắn trực tiếp cầm kiếm vọt tới.

Chiến!

Hiện hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là chiến cho thống khoái! Bởi hắn phát hiện, hắn có chút thích cảm giác chiến đấu như này!

Thấy Diệp Huyền rút kiếm vọt tới, nam tử mặc hắc giáp lập tức trở nên dữ tợn, hắn đang muốn xuất thủ, đã thấy một đạo kiếm quang chém tới.

Ánh mắt nam tử mặc hắc giáp hơi co lại, đưa tay đánh ra một quyền.

Quyền xuất, tựa như Giang Hà vỡ đập, một cỗ lực lượng cường đại nháy mắt đánh nát kiếm quang!

Mà lúc này, lại một đạo kiếm quang xuất hiện, hắn đã không kịp xuất quyền thứ hai, thế nên lập tức đưa tay chặn ngang.

Ầm!

Ngoài ba trăm trượng trượng, tốc độ phi kiếm của hắn sẽ không thể duy trì được cực hạn!

- Không đánh nữa sao?

Thanh âm vừa dứt, không gian trước mặt hắn đột nhiên áp súc, tạp thành một tấm không gian chi bích thật dày.

Diệp Huyền cười nói:

Kiếm quang vỡ nát, nam tử mặc hắc giáp lần nữa lui lại, trực tiếp lui xa trăm trượng. Mà hắn còn chưa dừng lại, Diệp Huyền đã lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, nam tử mặc hắc giáp đột nhiên đưa tay hợp lại, gầm thét:

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

Kiếm của Diệp Huyền chém lên tay đối phương, người sau lập tức bị đánh lui, mà lúc này, một đạo kiếm quang chém tới, một kiếm này cực nhanh, hắn còn chưa kịp ứng đối, kiếm quang đã chém lên người hắn.

Nam tử mặc hắc bào lạnh lùng nói:

- Ngự!

Ầm!

Diệp Huyền ngừng lại, nam tử mặc hắc giáp lau máu nơi khóe miệng, hắn gắt gao nhìn Diệp Huyền, tay phải nắm thật chặt.

Nam tử mặc hắc giáp nắm chặt tay, sau đó đột nhiên đấm xuống đất.

Diệp Huyền trực tiếp chém lên không gian chi bích, không gian chi bích đột nhiên rung lên, cánh tay Diệp Huyền tê dại, khi hắn xuất thủ lần nữa, nam tử mặc hắc giáp đã lui hơn hai trăm trượng.

Oanh!

- Có vẻ ngươi rất đắc ý?!

- Không muốn tranh miệng lưỡi với ngươi, một câu, đánh hay không?

Thấy thế, Diệp Huyền đang chuẩn bị xuất thủ lại lắc đầu:

Xùy!

Thấy Diệp Huyền quay người rời đi, nam tử mặc hắc giáp đột nhiên gầm thét:

Một cỗ lực lượng cường đại bắn tới Diệp Huyền.

Trên đỉnh núi, Mạc Tà khẽ lắc đầu:

Mặt đất lập tức nổ tung!

- Hắn?

Tả Thanh nhìn nam tử mặc hắc bào:

- Hắn sợ chết!

Nơi xa, Diệp Huyền chém ra một kiếm.

- Diệp Huyền!

Diệp Huyền không để ý tới đối phương, tăng tốc độ, chỉ một chốc đã cùng hai người Chiến Quân biến mất.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nam tử mặc hắc giáp liền trở nên cực khó coi.

Một đạo kiếm quang nháy mắt chém vỡ cỗ lực lượng kia, có điều nam tử mặc hắc giáp đã lui sau trăm trương!

Nếu đối phương không muốn đánh, hắn thực sự cũng không có cách nào làm gì được đối phương.

Nói xong hắn đã quay người rời đi.

- Không có ý nghĩa!

Mạc Tà gật đầu:

- Thực lực của hắn không yếu hơn Diệp Huyền kia, đáng tiếc hắn lại sinh e ngại, không dám quyết sinh tử, bởi vậy mới bị Diệp Huyền ép xuống hạ phong.

Tả Thanh trầm giọng:

- Nếu cận chiến với Diệp Huyền, nêu đối phó với phi kiếm của hắn thế nào?

Mạc Tà cười nói:

- Có hai cách, thứ nhất là nhanh hơn hắn! Thứ hai, thân thể vô địch, trực tiếp đón đỡ phi kiếm.

Nói tới đây, hắn nhìn về phía Tả Thanh:

- Ngươi khác, ngươi có thể chất đặc thù, nếu đối chiến với hắn, như vậy cứ phát huy như bình thường là đủ!

Tả Thanh khẽ gật:

Diệp Huyền quyết định luyện Thần Hành!

Hắn đã lĩnh giáo Thần Hành cùng Thiên Quân của nam tử kia, còn Quy Nguyên cùng Lôi Phạt, đối phương chưa kịp thi triển đã bị hắn chém giết.

Bốn loại bí thuật, tương ứng với bốn loại thuộc tính: tốc độ, lực lượng, phòng ngự cùng với lôi thuật.

Trong bí thuật, ghi lại bốn loại bí pháp: Thần Hành, Thiên Quân, Quy Nguyên, Lôi Phạt.

Một hồi sau, thương thế của hắn dần như khôi phục lại, hắn lại lấy ra bản bí thuật kia!

Chiến đấu, nhiều khi phải xem ai ác hơn ai, kẻ nào càng liều mạng hơn, kẻ đó nắm hơn một phần thắng!

- Hiện chúng ta xuất thủ, chẳng phải sẽ khiến người ta nói chúng ta chơi xa luân chiến? Yên tâm, ngày sau còn nhiều cơ hội.

Nói xong, hắn quay người rời đi.



Một bên khác, Diệp Huyền cùng đám Chiến Quân rời đi, trực tiếp về lại Táng Thiên trường thành.

Mà sau khi trở lại Táng Thiên trường thành, Diệp Huyền lại phát hiện, trên đường có thêm một số người, những người này đều từ Vị Ương Tinh vực mà tới!

Đương nhiên, điểm này không phải quan trọng, trọng điểm là hắn phát hiện đám người này nhìn hắn với ánh mắt không bình thường.

Diệp Huyền không để ý đám người này, trực tiếp tới dãy sơn mạch mà hắn hay tu luyện kia.

Dừng trên một chỗ đất trống, Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu chữa thương.

Chiến với nam tử mặc hắc bào một trận, không thể không nói, vốn có chút mạo hiểm, bởi ban đầu, hắn bị ép tới không có cả sức chống trả. Đáng tiếc, đối phương lại kiêng kỵ phi kiếm của hắn, không dám liều mạng với hắn, chính vì vậy, hắn mới có thể lật bàn, áp chế ngược đối phương.

Mạc Tà cười nói:

- Kệ Diệp Huyền này sao?

Thiên Sát đột nhiên nói:

- Đi thôi!

Mạc Tà nói:

- Ta hiểu!

Hắn cần tốc độ!

Phi kiếm của hắn chủ yếu trên một chữ “nhanh”, càng nhanh càng tốt!

Trước khi luyện, Diệp Huyền hỏi:

- Tiểu Hồn, muốn luyện bí thật này, có cần chú ý chuyện gì không?

Tiểu Hồn hơi chút trầm mặc, sau đó nói:

- Chú ý an toàn!

Diệp Huyền: “…”

Một hồi sau, Diệp Huyền bắt đầu tu luyện.

Vừa bắt tay vào tu luyện, Diệp Huyền phát hiện, bí thuật này còn cường đại hơn cả hắn dự liệu!

Ví như Thần Hành, nếu hắn luyện thành công, tốc độ của hắn có thể tăng gấp mấy lần trong thời gian ngắn!

Mấy lần!

Đặc biệt là phi kiếm của hắn, nếu tốc độ này mà còn tăng lên mấy lần, sẽ nhanh tới mức chính hắn cũng không cảm ứng được!

Vừa nghĩ tới cảnh kia, Diệp Huyền có chút nóng máu.

Luyện!

Diệp Huyền bắt đầu điên cuồng tu luyện, có điều, đây là lần đầu hắn luyện bí thuật. Cho nên hắn vẫn phải cẩn thận từng tí một, không dám làm loạn! Hơn nữa, hắn phát hiện, đúng như Tiểu Hồn nói, loại bí thuật này thực sự sẽ để lại di chứng, một khi thi triển xong, toàn thân sẽ như bị rút khô, rơi vào trạng thái mệt mỏi. Có thể nói, bí thuật này không thể dùng trong tình huống bình thường, chỉ khi liều mạng, hoặc chạy trốn mới nên dùng!

Bất kể thế nào, đây cũng là một thủ đoạn bảo mệnh tốt.

Táng Thiên trường thành, Vị Ương Thiên lẳng lặng đứng đó.

Sau lưng nàng, còn có Các chủ Bách Hiểu các Bách Hiểu Tiên, cùng với Bạch tiên sinh, Môn chủ Quỷ môn Lý Trường Phong, Thánh chủ Thánh địa Mục Tu Nhiên, Môn chủ Bạch Y môn Tiết Lĩnh, ngoài ra, còn có một lão giả.

Có thể nói, cường giả đỉnh phong nhất của Vị Ương Tinh vực, đều có mặt ở đây.

Một bên, Thánh chủ Thánh địa Mục Tu Nhiên nhìn qua Vị Ương Thiên, nói:

- Cung chủ, ai cũng biết dị vực chưa từng trở mặt với Vị Ương Tinh vực ta, thế nhưng bởi vì Diệp Huyền kia, dị vực đã liên hợp với Ma Kha tộc!

Đám người cùng nhìn Vị Ương Thiên.

Vị Ương Thiên không chút biểu tình:

- Ý ngươi thế nào?

Mạc Tu nhiên lãnh đạm nói:

- Hoặc là cung chủ tự mình thu món chí bảo kia, dùng chí bảo đó để đối kháng Ma Kha tộc, hoặc là giao Diệp Huyền ra, bình cơn giận của dị vực.

Nghe vậy, đám người lập tức trở nên yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận