Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1768: Gọi bảo kê

Hiện giờ thực lực của Trương Văn Tú đã vượt qua nữ phu tử, bởi lẽ trong tay nàng có cây thương đã được cải tạo, ngoài ra còn có huyết mạch chi lực!

Trên bầu trời, Trương Văn Tú bỗng nhiên dừng lại vì lúc này, nàng cảm nhận được luồng uy lực kia đang mạnh hơn gấp nhiều lần.

Ánh mắt nàng trở nên lạnh lùng, cây thương trong tay đâm mạnh về phía trước.

Vụt!

Một đường thương mang xé rách nền trời!

Ầm ầm!

Luồng uy lực vô hình kia bị thương chém vỡ. Mà đúng lúc đó, một tàn ảnh bỗng nhiên xông về phía Trương Văn Tú.

Ầm!

Nhậm Bình Sinh gật đầu: “Đúng vậy!”

Trương Văn Tú mỉm cười: “Tại sao các ngươi không trực tiếp đi tìm hắn?”

Nhậm Sinh Bình nói: “Đạo Chủ!”

Nhậm Bình Sinh đáp: “Đúng vậy!”

Nhậm Bình Sinh nhìn Trương Văn Tú: “Ngươi cũng thú vị đấy!”

Rất rõ ràng, đối phương muốn lợi dụng Vạn Duy thư viện để ép Diệp Huyền xuất hiện.

Trương Văn Tú rơi xuống. Khi nàng rơi xuống mặt đất, cả mặt đất bỗng nứt vỡ và biến thành một cái hố đen.

Nhậm Bình Sinh khẽ nói: “Hắn không ra ngoài!”

Trương Văn Tú nhìn đối phương: “Ngươi là ai?”

Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử trung niên lơ lửng trên không trung. Người này chính là Nhậm Bình Sinh, Đạo Chủ của Thiên Đạo thành.

Trương Văn Tú mỉm cười: “Mục đích thật sự của các ngươi là Diệp Huyền đúng không?”

Trên không trung, Nhậm Bình Sinh liếc nhìn Vạn Duy thư viện phía dưới, trong mắt hắn ta là vẻ phức tạp.

Trương Văn Tú chau mày: “Hộ Đạo giả?”

Đây là thư viện mà tiên tri đã tạo nên!

Trương Văn Tú khẽ gật đầu: “Hiểu rồi.”

Chỉ là cái tên này lại chạy đi đâu rồi?

Uỳnh!

Nhậm Bình Sinh nói: “Hắn sẽ xuất hiện thôi.”

Trương Văn Tú nhíu mày, nắm chặt thương và xông lên trời. Một đường thương mang tỏa ra.

Bởi hắn ta là một người xứng đáng được bái phục!

Nói đoạn, hắn ta bèn đánh một quyền.

Về tiên tri, Nhậm Bình Sinh vẫn khá tôn kính. Năm ấy người đó đã tới Thiên Đạo tinh vực, mặc dù suýt chút nữa thì hủy diệt Thiên Đạo tinh vực nhưng hắn ta vẫn không thể hận tiên tri được.

Ở phía dưới, Trương Văn Tú híp mắt, lại đâm cây thương trong tay về phía trước.

Một quyền ấn cực lực cuộn trào trên nền trời.

Ầm!

Đúng lúc ấy, Vô Hy đột nhiên xuất hiện, nhìn phía dưới rồi nói: “Diệp Huyền vẫn chưa xuất hiện à?”

Uỳnh uỳnh!

Cả bầu trời như đang rung chuyển!

Trên không trung, Nhậm Bình Sinh nhìn trường thương trong tay Trương Văn Tú, khẽ nói: “Thương tốt đấy, thế nhưng như vậy thôi thì chưa đủ!”

Nói đoạn, hắn ta bèn siết chặt tay phải, sau đó đẩy tay về phía trước.

Quá mạnh!

Trông thấy luồng uy lực ấy, sắc mặt Trương Văn Tú lập tức trầm xuống. Nếu như để luồng uy lực này giáng xuống thì chắc cả Vạn Duy thư viện sẽ bị san bằng.

Một luồng uy lực vô hình lập tức cuồn cuộn trên nền trời.

Vụt!

Cây thương xé gió bay đi.

Rất nhanh sau đó, cây thương đã va chạm với quyền ấn.

Ầm ầm!

Cây trường thương của Trương Văn Tú run rẩy kịch liệt, sau đó nứt toác. Nó rơi xuống khỏi không trung. Tuy nhiên quyền ấn của đối phương cũng xuất hiện rất nhiều vết nứt, trông như mạng nhện.

Ở phía dưới, Trương Văn Tú giơ tay phải lên và tiếp lấy cây trường thương của nàng. Thế nhưng khi vừa mới tiếp được cây thương thì mặt nàng đã biến sắc.

Uỳnh!

Không gian xung quanh nàng bỗng nhiên nổ tung. Cùng lúc đó, khóe miệng nàng bắt đầu rướm máu.

Nàng đã trọng thương!

Nghĩ tới đây, Trương Văn Tú bèn quay đầu nhìn Diệp Huyền, trong mắt là vẻ lo lắng.

Bọn họ tới đây tìm Diệp Huyền, rất rõ ràng là đã chuẩn bị trước.

Đối phương tự tin!

Rất đơn giản!

Sao Nhậm Bình Sinh dám nói như vậy?

Nghe Nhậm Bình Sinh nói vậy, Trương Văn Tú bên cạnh Diệp Huyền lập tức sầm mặt lại.

Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền mà không nói chuyện.

Lúc này, Nhậm Bình Sinh nhìn Diệp Huyền và nói: “Ngươi đã khác!”

Diệp Huyền quay đầu nhìn Nhậm Bình Sinh, mỉm cười: “Đẹp trai hơn đúng không?”

Nhậm Bình Sinh nói: “Diệp Huyền, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Ta có thể không giết ngươi, thế nhưng ngươi phải giao tiểu tháp và Vạn Duy thư ốc ra. Chỉ cần giao nộp hai món đồ ấy là hai người chúng ta sẽ lập tức trở Về Thiên Đạo tinh vực!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Nhậm Bình Sinh lại nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, ngươi đừng có để lỡ!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Nhậm Bình Sinh nhìn hắn: “Thế thì hiện giờ ngươi có thể gọi A La phía sau lưng ngươi ra! Hoặc là…”

Nói đoạn, hắn ta khẽ mỉm cười: “Hoắc là gọi nữ tử váy trắng phía sau ngươi ra.”

Diệp Huyền đi tới trước mặt Trương Văn Tú, khẽ lau vệt máu bên khóe miệng ràng rồi lấy suối sinh mệnh ra đưa cho nàng: “Đả thương nữ nhân của ta, để ta tiêu diệt các ngươi! Diệp Huyền ta chắc chắn sẽ diệt hết sạch Hộ Đạo giả!”

Trương Văn Tú nhìn hắn, nàng lau vết máu trên khóe miệng, trong lòng thầm thở phào. Cuối cùng thì cái tên này cũng xuất hiện rồi.

Người tới chính là Diệp Huyền.

Trên bầu trời, Nhậm Bình Sinh liếc nhìn nàng. Hắn ta đang định ra tay lần nữa thì đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên: “Các ngươi đang tìm ta à?”

Người này không phải kẻ mà nàng có thể đối địch được!

Trương Văn Tú ngẩng đầu nhìn Nhậm Bình Sinh trên không trung, sắc mặt nghiêm nghị vô cùng.

Diệp Huyền thì không thèm quan tâm đến Nhậm Bình Sinh mà chỉ quay đầu nhìn sang phía bên cạnh, đoạn mỉm cười: “Tiểu Đạo cô nương!”

Diệp Huyền vừa dứt lời thì không gian trước mắt hắn bỗng có một nữ tử xuất hiện.

Người tới chính là Tiểu Đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận