Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1274: Gọi người

Nam tử trung niên đột nhiên biến mất.

Hôi y lão giả rút kiếm một trảm.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ bỗng nhiên vang lên, trong chớp mắt, hôi y lão giả và nam tử trung niên đồng thời lùi nhanh lại, trong quá trình lùi lại, hôi y lão giả cách không nhấn một cái, một sợi kiếm quang từ đầu ngón tay của hắn ta bắn ra nhưng mà sợi kiếm quang này vừa mới xuất hiện thì đã bị hơn mười đạo uy áp nghiền nát trong nháy mắt!

Cùng lúc đó, hơn mười đạo uy áp mạnh mẽ đó trực tiếp khóa chặt hôi y lão giả!

Sắc mặt hôi y lão giả trở nên có chút âm trầm, nếu như chỉ đơn đấu thì hắn ta không sợ bất kỳ kẻ nào!

Nhưng mà nếu như đối phương cùng lên thì hắn ta tuyệt đối đánh không lại!

Hôi y lão giả cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng xuống, nói: “Các ngươi chỉ dựa vào một tiếng kiếm minh đã khẳng định là Kiếm tông ta lấy?"

Nam tử trung niên mặt không cảm xúc: “Hắn dĩ nhiên không phải người bình thường, nhưng ta hoàn toàn không nghĩ ra được hắn có năng lực gì có thể vô thanh vô tức lấy thứ này đi ở ngay trước mặt của chúng ta!"

Nhưng mà trực giác nói cho hắn ta biết chuyện này không thoát khỏi liên quan tới Diệp Huyền!

Nam tử trung niên bật cười một tiếng: “Thật nực cười! Diệp Huyền đó mới tới cảnh giới gì? Hắn có thể vô thanh vô tức lấy món bảo vật đó đi ngay dưới mắt của chúng ta hay sao? Ngươi đang xem thường chúng ta?"

Thật ra thì hắn ta cũng không tin là do Diệp Huyền lấy đi, bởi vì chắc chắn Diệp Huyền không có năng lực lấy nó đi trước mặt nhiều cường giả như thế!

Ánh mắt nam tử trung niên dần dần trở nên lạnh lẽo như băng: “Ở chỗ này, người có năng lực có thể vô thanh vô tức lấy thứ này đi ngay dưới mắt chúng ta trừ kiếm tu Kiếm tông các ngươi ra thì ta thật sự không nghĩ ra người nào khác!"

Trong mắt nam tử trung niên có sát khí lộ rõ không che giấu một chút nào!

Nơi xa, nam tử trung niên đó lạnh nhạt nói: "Đừng hở cái là lôi Kiếm tông ra nói, ngươi cảm thấy húng ta sợ Kiếm tông ngươi hay sao?"

Nam tử trung niên đột nhiên nói: "Nếu như ngươi còn không giao ra thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!"

Hôi y lão giả nói: "Diệp Huyền đó không phải cũng là kiếm tu hay sao?"

Hôi y lão giả nhìn chằm chằm nam tử trung niên: “Lão phu không lấy tháp!"

Hôi y lão giả trầm mặc.

Cho dù là Kiếm tông cũng không thể nào khiến cho bọn họ thỏa hiệp được!

Hôi y lão giả nói: "Ngươi cảm thấy Diệp Huyền là người bình thường?"

Lúc này, hai tay nam tử trung niên chậm rãi khép lại.

Sát ý!

Ngũ Duy chí bảo!

Nam tử trung niên khẽ gật đầu, hắn ta nhìn lướt qua xung quanh, thần thức như một cái lưới đánh cá bao trùm ra ngoài, chỉ trong chốc lát hắn ta đã tìm được vị trí của Diệp Huyền.

Hắn ta vẫn cảm thấy có thể là Diệp Huyền lấy đi!

Sắc mặt hôi y lão giả cực kỳ âm trầm không biết là đang suy nghĩ gì.

Món Ngũ Duy chí bảo đó, bọn họ cũng bất đắc dĩ mà thôi!

Diệp Huyền ngây cả người, sau đó nói: "Không phải ta đã giao nó ra rồi sao?"

Thật ra nếu như có lựa chọn khác thì hắn ta cũng không muốn chơi liều với Kiếm tông, nhưng mà hắn ta không có lựa chọn.

Nam tử trung niên nói: "Là một tên kiếm tu."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Bị người lấy đi?"

Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, không nói gì cả.

Hôi y lão giả trầm giọng nói: "Các ngươi có thể tìm xem Diệp Huyền ở đâu!"

Nhìn thấy nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện, Diệp Huyền mang vẻ mặt kinh ngạc: “Các hạ là?"

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Món chí bảo đó đang ở trên người của ngươi?"

"Chí bảo?"

Nơi xa, nam tử trung niên đang định nói chuyện thì một giọng nói vang lên ở trong đầu của hắn ta: “Chuyện này đúng là có hơi kỳ quặc, Diệp Huyền đó không phải một người đơn giản, nên xem thử hắn đang ở nơi nào trước để tránh cho chúng ta bị người ta lợi dụng!"

Hôi y lão giả đang định động thủ nhưng mà hơn mười đạo thần thức lại tập trung vào hắn ta.

Sau một khắc, nam tử trung niên đã trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn.

Giờ phút này, Diệp Huyền đang ở trước cửa Lưỡng Giới Thiên, hình như định rời đi.

Diệp Huyền hỏi: “Là Kiếm tông sao?"

Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Các hạ hoài nghi ta!"

Nam tử trung niên nói: "Người của Kiếm tông nói là ngươi!"

Diệp Huyền cười nói: "Các hạ cảm thấy ta có năng lực đó sao?"

Nam tử trung niên lắc đầu: “Ta không cảm thấy ngươi có năng lực như thế, nhưng mà ta vẫn muốn xác nhận lại một chút!"

Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống: “Xác nhận thế nào?"

Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền: “Để cho ta dùng thần thức quét ngươi!"

Diệp Huyền nhắm hai mắt lại: “Các hạ cảm thấy ta dễ bắt nạt?"

Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, không nói gì hết.

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng, hắn xòe lòng bàn tay ra, một sợi kiếm quang đột nhiên bay ra ngoài, kiếm quang vút thẳng vào mây xanh.

Gọi người!

Hai mắt nam tử trung niên hơi híp lại, hắn ta đương nhiên biết Diệp Huyền có người đứng sau, hơn nữa còn không phải người bình thường!

Đối với vị nữ tử váy trắng trong truyền thuyết đó, cho dù là Lưỡng Giới Thiên cũng kiêng dè cả thôi.

Cũng chính bởi vì vậy nên Diệp Huyền mới có thể sống sót đến Lưỡng Giới Thiên, mà sở dĩ đám người này không dám cưỡng chế động thủ chính là vì không muốn trở mặt với hắn, nói đúng hơn là không muốn trở mặt với người đứng sau lưng hắn!

Mà bây giờ, Diệp Huyền lại gọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận