Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1078: Chỗ dựa của ngươi quá nhiều

Nhìn thấy lão giả áo vải này, Mạc lão hơi hành lễ, sau đó lùi xuống.

Ngay lúc lùi xuống, hắn ta liếc mắt ra hiệu cho Diệp Huyền.

Lão giả áo vải đưa mắt nhìn Diệp Huyền: “Ngồi!”

Diệp Huyền hơi hành lễ: “Xin hỏi phải xưng hô với tiền bối thế nào?”

Lão giả áo vải đáp: “A Bố!”

Diệp Huyền gật đầu: “A Bố tiền bối, lần này vãn bối tới đây là muốn gặp Tiểu Thất.”

A Bố nhìn Diệp Huyền: “Ngươi muốn kêu nàng ta về?”

Diệp Huyền gật đầu: “Vị trí Thần chủ của Thần Quốc vốn là của nàng ta.”

A Bố nhìn hắn: “Không được!”

Bây giờ hắn đã có rất nhiều kẻ địch, hắn không muốn gây thù hằn nhiều thêm, càng không muốn có thêm một kẻ địch như Đạo Môn này!

A Bố lắc đầu: “Không thể!”

Trong nháy mắt tiểu tháp này xuất hiện, một luồng uy áp lớn mạnh bất chợt bùng phát ra từ trong cơ thể hắn, cùng lúc đó, Thiên Tru kiếm trong tay hắn đột ngột chấn động kịch liệt, một luồng khí thế lớn mạnh bao phủ lấy A Bố!

A Bố đáp: “Nàng ta vẫn còn chuyện khác cần phải làm.”

A Bố nhìn hắn: “Ngươi muốn ra tay?”

A Bố lắc đầu: “Nàng ta tạm thời vẫn chưa có cách nào trở về được.”

Nhưng hắn cũng không ngại có thêm một kẻ địch như Đạo Môn!

Diệp Huyền nhìn A Bố: “Ta muốn gặp nàng ta.”

Diệp Huyền hơi nhíu mày lại: “Tại sao?”

Diệp Huyền gật đầu, ngay sau đó đột nhiên giữa lông mày hắn xuất hiện một tiểu tháp hư ảo.

A Bố nhìn về phía Giới Ngục tháp ngay giữa lông mày hắn, nhẹ giọng bảo: “Ngũ Duy...”

Diệp Huyền cười bảo: “Tiền bối, chỉ gặp mặt thôi cũng không được sao?”

Vừa dứt lời, tay phải của hắn ta vung nhẹ một cái.

Vì kẻ địch của hắn quá nhiều nên có thêm một hay hai cũng không có gì khác biệt!

Diệp Huyền cười đáp: “Các hạ, Tiểu Thất là bạn của ta, ta muốn gặp nàng ta, có vấn đề gì sao? Có vấn đề sao?”

A Bố nhìn hắn: “Đi theo ta!”

Gặp phải cao thủ rồi!

Trên đường, A Bố nhẹ giọng nói: “Tuổi trẻ khí thịnh, ngược lại cũng không phải chuyện xấu hoàn toàn, chỉ có điều chớ có thái quá, theo như ta biết thì người trong Hiên Viên gia có thể giết ngươi trong một giây không dưới ba người đâu!”

Một luồng sức mạnh to lớn trực tiếp bao phủ Diệp Huyền, mà Giới Ngục tháp giữa lông mày hắn cũng trong nháy mắt này trực tiếp trở về cơ thể hắn, không chỉ như vậy, hắn còn cảm thấy mình như bị giam cầm, ngồi nguyên tại chỗ hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích được!

Diệp Huyền trầm giọng bảo: “Ý của tiền bối là sở dĩ bọn họ không giết ta là vì kiêng dè người sau lưng ta?"

Ầm!

A Bố nói: “Hiên Viên gia giết ngươi, vậy thứ đầu tiên mà bọn họ phải gánh chịu là màn báo thù của người sau lưng ngươi. Thứ hai, bọn họ còn phải đối mặt với những thế lực còn lại nữa, ai có Ngũ Duy chí bảo thì kẻ đó sẽ bị nhắm vào! Cho nên, có được Ngũ Duy chí bảo không khó, khó là ở chỗ phải bảo vệ nó thế nào!”

Diệp Huyền hơi nhíu mày lại: “Là sao?”

A Bố cười đáp: “Cũng không thể tính là vậy! Vẫn còn một nguyên nhân nữa, đó chính là vấn đề sau khi giết ngươi!”

Xong rồi!

Ba người!

Diệp Huyền im lặng.

A Bố lại nói: “Ngươi có khả năng đang nghĩ tại sao bọn họ không ra tay! Bọn họ không ra tay cũng không phải vì kiêng dè ngươi mà là kiêng dè nữ tử váy trắng sau lưng ngươi! Giết ngươi dễ nhưng giải quyết nữ nhân đó lại cực khó! Ngươi còn sống thì nữ nhân đó mới có chỗ kiêng dè, mà nếu ngươi chết, nữ nhân đó sẽ không còn bất cứ kiêng kỵ gì nữa, nếu loại cường giả này làm loạn.... không có ai là không kiêng dè cả.”

Sắc mặt của Diệp Huyền nặng nề, lão già này chí ít cũng phải trên Đăng Phong cảnh!

Diệp Huyền nghĩ ngợi sau đó đi theo A Bố.

Mà lúc này, luồng sức mạnh trên người Diệp Huyền đó đã biến mất không còn thấy nữa.

Nói xong, hắn ta đứng dậy đi ra bên ngoài.

Diệp Huyền nhìn về phía A Bố: “Thái độ của Đạo Môn thì sao?”

A Bố liếc mắt nhìn hắn: “Đạo Môn ta không muốn chọc vào ngươi!”

Diệp Huyền hỏi: “Tại sao? Lẽ nào các ngươi không động lòng với Ngũ Duy chí bảo sao?”

A Bố nhẹ giọng nói: “Chỗ dựa của ngươi quá nhiều!”

Diệp Huyền: “...”

Đúng lúc này, A Bố chợt dừng lại, hắn ta chỉ vào cách đó không xa, ở đó có một cánh cửa, cửa màu đen mà trong cửa cũng tối đen, chẳng nhìn thấy được gì cả.

Diệp Huyền hỏi: “Tiểu Thất ở trong đó?”

A Bố gật đầu: “Vào đi!”

Diệp Huyền cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang tiến vào trong Đạo Môn đó.

Vừa mới tiến vào trong cửa, hắn đã cảm thấy trước mắt tối đen, còn cảm giác được không gian xung quanh đang chấn động điên cuồng, cứ như vậy kéo dài khoảng mười lăm phút hắn mới cảm thấy xung quanh khôi phục lại như thường!

Diệp Huyền mở hai mắt ra, lúc này, hắn đang đứng trên một cánh đồng hoang, bầu trời màu xám xịt, xung quanh yên tĩnh không tiếng động.

Hắn hơi nhíu mày lại, đây là nơi nào?

Mà đúng lúc này, sắc mặt của hắn thay đổi, chợt quay phắt người lại chém một nhát kiếm.

Ầm!

Một kiếm vừa chém xuống, Diệp Huyền lập tức lùi lại mấy trăm trượng!

Hắn vừa dừng lại thì mặt đất dưới chân đã trực tiếp nứt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận