Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1779: Đi rèn luyện thôi

Mười người!

Diệp Huyền nhíu mày, đang định nói thì Tiểu Đạo đột nhiên nói: "Một khi có người giữ chân hắn ta, ta hỏi ngươi, Diệp Huyền ngươi có thể đánh được mấy người?"

Diệp Huyền trầm mặc.

Tiểu Đạo hít sâu một hơi: "Đừng tưởng rằng thực lực của ngươi đã tăng lền nhiều, sau lưng xuất hiện một thế lực thần bí thì ngươi liền cảm thấy bản thân mình là vô địch.”

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong đầu Diệp Huyền: "Đừng mở!"

Giọng nói của A La!

Diệp Huyền không chút do dự, tay phải hắn đánh ra một chiêu, Giới Ngục tháp và Vạn Duy thư ốc lập tức trở lại trong tay hắn.

Điều này không bình thường!

Như lời Tiểu Đạo nói, mình có chút tự kiêu rồi.

Trong đó cường giả Chủ Tể cảnh đã không dưới mười vị!

Vốn dĩ hắn cho rằng sau khi giết chết Thiên Ma tộc thì có thể trấn áp được những thế lực kia, nhưng bây giờ xem ra, hắn không thể trấn áp được những thế lực kia!

Bởi vì cường giả trên Vạn Duy thư viện càng ngày càng nhiều!

Diệp Huyền nhìn lướt qua phía chân trời, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, nữ phu tử và Trương Văn Tú trong sân lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Hoặc là hắn đánh giá thấp tầm quan trọng của Vạn Duy thư ốc.

Hơn nữa, những cường giả này rất cường đại!

Thật ra vừa rồi các nàng cũng rất hoảng hốt!

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, những cường giả Chủ Tể cảnh này từ đâu tới?

Như lời Tiểu Đạo nói, trừ phi gọi nữ tử váy trắng hoặc cường giả Kiếm Tông tới!

Diệp Huyền cũng thật không ngờ còn có nhiều cường giả như vậy, hơn nữa, trong đó lại có nhiều cường giả Chủ Tể cảnh đến thế.

Chỉ chốc lát sau, Vạn Duy thư viện trở lại bình thường.

Đúng lúc này, những luồng khí tức cường đại ở phía chân trời dần dần biến mất.

Bây giờ chỉ cần hắn không mở thư ốc thì những thế lực này cũng sẽ không gây phiền toái cho hắn, nhưng chỉ cần hắn mở ra, những thế lực và những cường giả này nhất định sẽ xuất thủ.

Nữ phu tử lắc đầu: "Không biết!"

Diệp Huyền và Trương Văn Tú cùng nhìn về phía nữ phu tử, nữ phu tử nhẹ giọng nói: "Nếu thư ốc này đã vào tay ngươi vậy nhất định là ý của tiên sinh, mà hiện tại không thể mở ra, chắc là thời cơ chưa tới!"

Trực giác nói cho hắn biết, có thể Tiểu Đạo cũng có ý với thư ốc kia!

Bây giờ thứ này thật sự là củ khoai lang nóng bỏng tay!

Trương Văn Tú lắc đầu: "Không đơn giản như vậy đâu!"

Trong sân, Diệp Huyền nhìn tiểu tháp và Vạn Duy thư ốc trước mặt, trầm mặc không nói.

Diệp Huyền nói: "Mau chóng đạt tới Luân Hồi cảnh!"

Trương Văn Tú tiếp nhận quyển cổ tịch kia, nàng nhìn thoáng qua, sắc mặt trở nên nặng nề trong nháy mắt: "Ngươi, cái này..."

Lòng bàn tay Diệp Huyền mở ra, một quyển cổ tịch xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa quyển cổ tịch kia đến trước mặt hai nàng: "Đây là tỷ tỷ ta để lại cho ta, chắc là sẽ giúp được các ngươi rất nhiều!"

Trương Văn Tú và nữ phu tử đột nhiên đi tới trước mặt hắn, nữ phu tử nói: "Ta cảm thấy có thể là thời cơ chưa tới!"

Nữ phu tử nói: "Không cần biết là như thế nào, trước hết ngươi đừng động đến thư ốc này!"

Diệp Huyền cười, sau đó nói: "Các ngươi cũng cẩn thận một chút, ta trở về Phù Văn tông một chuyến!"

Nói xong, hắn xoay người rời đi, dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên hắn xoay người nhìn về phía hai người Trương Văn Tú: "Hai người các ngươi nhất định phải đạt tới Luân Hồi cảnh!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Khi nào thời cơ mới đến?"

Diệp Huyền gật đầu: "Người bình thường thì ta không lo lắng lắm, thứ khiến ta lo lắng chính là Vô Biên Địa Hạ thành và Hư Vô Duy Độ, còn có Tiểu Đạo!"

Nữ phu tử lại nói: "Ngươi cũng không cần phải lo lắng, bây giờ chỉ cần ngươi không mở thư ốc thì những thế lực và cường giả kia sẽ không dám tùy tiện động thủ với ngươi! Nhưng nếu ngươi mở ra, bọn họ sẽ bất chấp tất cả!"

Diệp Huyền thấp giọng thở dài.

Sức chiến đầu của Trương Văn Tú và nữ phu tử đều không hề yếu, nếu các nàng đạt tới Luân Hồi cảnh, cộng thêm ngoại vật thì hoàn toàn có thể đối đầu với Chủ Tể cảnh.

Sau khi Diệp Huyền rời Vạn Duy thư viện, Trương Văn Tú và nữ phu tử lập tức bế quan.

Mà vì có thể khiến cho hai nàng an tâm bứt phá lên Luân Hồi cảnh, Diệp Huyền đã để Cổ lão ở lại trong thư viện, còn hắn thì trở về Phù Văn tông.

Vừa mới trở lại Phù Văn tông, một nhát kiếm quang đột nhiên chém về phía hắn.

Hai mắt Diệp Huyền híp lại, đột nhiên rút kiếm, đâm một nhát vào đạo kiếm quang kia.

Ầm ầm!

Kiếm quang nổ tung, nhưng ngay sau đó, một thanh kiếm đột nhiên chém vào giữa lông mày hắn với một góc độ quỷ dị.

Hai mắt Diệp Huyền híp lại, nghiêng người lách đi, cổ tay hắn xoay một cái, kiếm trong tay chém ngang.

Đùng!

Diệp Huyền cảm thấy kiếm của mình bị cái gì đó ngăn trở, ngay sau đó, một đạo kiếm quang đã đi tới trước cổ họng hắn, hắn không chọn ngăn cản một kiếm này mà chọn đâm ra một kiếm.

Vù!

Nhát kiếm này đâm hụt!

Diệp Huyền nhìn về phía đối diện, nơi đó có một tiểu nữ hài đang đứng.

Tiểu Thất!

Tiểu Thất nói: "Đi rèn luyện rồi!"

Tiểu Thất nhìn hắn: "Nhục thân cường đại, thật sự có thể muốn làm gì thì làm!"

Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không dám lấy mạng đổi mạng như Diệp Huyền!

Nhưng không còn cách nào khác, nhục thân của Diệp Huyền quá cường đại, chém xuống một nhát kiếm, tốc độ kiếm của nàng còn nhanh hơn hắn nhưng vẫn vô dụng, bởi vì kiếm của nàng không giết được hắn!

Diệp Huyền cười nói: "Tiểu Thất, ngươi đã mạnh hơn trước rất nhiều!"

Tiểu Thất gật đầu: "Ngươi cũng vậy!"

Diệp Huyền nhìn thoáng qua xung quanh: "Tiểu An và Vạn Lý đâu?"

Tiểu Thất nói: "Các nàng đi rồi!"

Đi rồi?

Diệp Huyền nhíu mày: "Đi đâu?"

Tiểu Thất lẳng lặng đứng, trong tay cầm một thanh kiếm mang theo vỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận