Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2195: Tới Tu Di Thần Quốc

Mộ Niệm Niệm lắc đầu: "Không chỉ bởi nàng ta thôi đâu, còn bởi ngươi rất mạnh mẽ nữa. Có thể nói với ngươi rằng, nữ tử váy trắng đã từng cho ngươi cơ hội lựa chọn. Nếu ngươi chọn làm một người bình thường thì chắc chắn ngươi sẽ hưởng phú quý cả đời, bởi lẽ nàng ta hoàn toàn có thể trấn thủ được vũ trụ này, bảo vệ ngươi bình an.

Thế nhưng ngươi đã chọn võ đạo, nếu đã chọn con đường này thì nàng ta chỉ có thể cùng ngươi bước ra khỏi nơi đó. Mà trên con đường võ đạo này ngươi chỉ có thể tự đi bằng hai chân của mình! Cùng lắm nàng ta chỉ có thể làm người bảo vệ ngươi thôi!"

Nói đoạn, Mộ Niệm Niệm lại nhìn Diệp Huyền: "Thực ra ngươi đang không ngừng thay đổi vận mệnh của mình. Phải nói là mỗi một quyết định của ngươi đều đang thay đổi vận mệnh của ngươi.

Chúng sinh nhiều người sinh ra từ những gia đình bình thường, nhưng cũng có rất nhiều người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng. Có thể nói điều này rất không công bằng, bởi lẽ vạch đích của người này lại chỉ bằng điểm xuất phát của người kia.

Thế nhưng mỗi một người đều có thể thay đổi số mệnh của mình. Số mệnh không tốt, đây là sự bất công của số mệnh, nhưng nếu số mệnh không tốt mà ngươi cũng không biết cố gắng phấn đấu thì là vấn đề của ngươi rồi."

Diệp Huyền hỏi ngược lại: "Tại sao lại có người số mệnh tốt, có người lại số mệnh xấu?"

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: "Trong lúc ngươi đi đây đi đó, ngươi không cẩn thận đạp chết một con kiến. Ta hỏi ngươi, con kiến đó có tự hỏi rằng tại sao số mệnh của nó lại không tốt không?"

Diệp Huyền trầm mặc.

Mộ Niệm Niệm lại nói: "Lần này Ngũ Duy Kiếp tới sẽ có rất nhiều người chết, thế nhưng cũng có những người sống sót. Nói một cách đơn giản thì là khi ngươi có đủ thực lực thì ngươi có thể thay đổi số mệnh của mình.

Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm: "Niệm tỷ, ta hiểu rồi!"

Nhân loại các ngươi, à không chỉ nhân loại thôi đâu, bao gồm cả vạn vật vạn linh nếu xét về phương diện tồn tại thì cũng chẳng khác gì những con kiến. Ngươi hiểu ý của ta không?"

Ta rất thích một câu nói của nhân loại, đó chính là tự mình mạnh lên không ngừng. Tinh thần này cũng là một loại văn hóa, thế nhưng nhân loại luôn luôn bỏ qua mất loại tinh thần và văn hóa này."

Nói đoạn, nàng chỉ xuống phía dưới: "Ngươi nhìn phía dưới tinh không xem, vô số con kiến đang đi, mà ngươi chỉ cần đạp bừa một cái thôi là có thể cướp đi sinh mệnh của chúng. Ngươi có từng nghĩ đến việc đạp chết chúng không?

Mộ Niệm Niệm khẽ vỗ vai Diệp Huyền, sau đó nàng liếm môi của mình: "Tỷ nói nhiều quá nên hơi đói rồi, ngươi mau đi bắt mấy con cá lại đây! Ăn xong chúng ta sẽ đi làm một chuyện lớn! Một chuyện vô cùng lớn luôn, tỷ tỷ ngươi muốn sát giới!"

Mộ Niệm Niệm khẽ nói: "Diệp Huyền, một vài người số mệnh không tốt là do họ, nhưng cũng có người số mệnh không tốt hoàn toàn là do số mệnh. Mà số mệnh là thứ không xác định, là thứ ở trong tương lai, ngươi không biết nó sẽ chọn trúng ai!

Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười: "Ngươi hiểu được là tốt! Hãy nhớ, đừng oán trách nhân quả trên người mình, bất cứ chuyện gì cũng không thể tuyệt đối được, chỉ cần ngươi khéo léo thì nhiều khi những chuyện xấu sẽ biến thành chuyện tốt! Tâm thái là thứ cực kì quan trọng!"

Không, lúc ngươi đạp có thể ngươi còn không biết rằng mình đã khiến chúng chết!

Nếu như bị chọn trúng thì ngươi chỉ có thể tìm cách thay đổi số mệnh, chứ không thể chống lại. Cũng không đúng, nếu như ngươi cố gắng thay đổi số mệnh của mình thì cũng đồng nghĩa với chống lại số mệnh rồi. Con người ấy à, thích nhất là than vãn với ông trời, cho rằng ông trời bất công!"

Giống như ta vậy đó, nếu như ta không có thực lực thì ta đã bị người khác giam giữ để nuôi linh khí từ lâu rồi! Còn Ngũ Duy vũ trụ sẽ trở thành nơi nuôi linh khí của người ta.

Chuyện lớn!

Diệp Huyền gật đầu: "Ta hiểu rồi!"

Sắc mặt Diệp Huyền bèn trở nên kì lạ.

Diệp Huyền mỉm cười, nói: "Ta sẽ nhớ kĩ lời ngươi nói!"

Diệp Huyền: "..."

Một lát sau, Diệp Huyền cầm con cá đã nướng xong đưa cho Mộ Niệm Niệm, đoạn bảo: "Niệm tỷ, ban nãy ngươi nói muốn làm một chuyện lớn, chuyện lớn gì thế?"

Dưới tình huống này, ngọn lửa không thể cháy trong tinh không được, song cả hai người đều không phải người bình thường.

Diệp Huyền chớp mắt: "Niệm tỷ, ngươi lại định giở trò gì nữa thế?"

Không lâu sau, hắn bắt được hai con cá rồi đích thân xuống bếp, nướng cá cho Mộ Niệm Niệm.

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Bọn họ đã nhúng tay vào rồi sao?"

Hắn cũng không khỏi xem là chuyện gì mà chỉ đi bắt cá.

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Ta khuyên bọn họ trở về rồi!"

Diệp Huyền nhìn nàng: "Niệm tỷ đã chặn bọn họ lại sao?"

Mộ Niệm Niệm gật đầu.

Trong tinh không, giữa bốn bề yên tĩnh, Diệp Huyền và Mộ Niệm Niệm ngồi đối diện nhau. Trước mặt hai người là một đống lửa, Diệp Huyền đang nướng cá.

Mộ Niệm Niệm trợn mắt trừng hắn: "Trong lòng ngươi ta là người như vậy sao?"

Diệp Huyền cười tươi rói: "Niệm tỷ là người tốt!"

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Lần này tới đó là để giúp ngươi kéo dài thời gian. Hiện giờ ngươi vẫn có thể lo được bên Đạo Giới và Cổ Tự, thế nhưng khi Tu Di Thần Quốc nhúng tay vào thì lại khác!"

Đừng nói đến việc châm lửa trong tinh không, đến cả thiêu rụi tinh không bọn họ còn làm được nữa là!

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: "Ngươi có dám đi không?"

Diệp Huyền sững sờ.

Mộ Niệm Niệm khẽ liếm con cá nướng rồi nói: "Tới Tu Di Thần Quốc!"

Diệp Huyền: "..."

Mộ Niệm Niệm lại bảo: "Thế nhưng bọn họ sẽ không chịu ngừng đâu, thế nên ta phải đưa ngươi đi một chuyến, một là để giải quyết vấn đề này, bởi lẽ nếu như không cho bọn họ biết thì mặc dù bọn họ không tới trong quang minh chính đại, nhưng chắc chắn sẽ giở trò sau lưng. Hai là đưa ngươi đi mở mang kiến thức!"

Mở mang kiến thức!

Diệp Huyền gật đầu: "Được!"

Đừng nói chứ hắn cũng muốn đi xem Tu Di Thần Quốc kia như thế nào.

Mộ Niệm Niệm ăn xong cá nướng, đoạn nhìn về phía hắn: "Cá này nướng cũng ngon đấy!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Sau này ta sẽ thường xuyên nướng cho ngươi ăn!"

Mộ Niệm Niệm bật cười ha ha, sau đó nói: "Đi thôi! Tới Tu Di Thần Quốc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận