Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1378: Quả nhiên đang ở trong tay ngươi

Ở phía xa xa, Diệp Huyền đã tới được không gian mà mấy người Lý Vân Khởi tạo ra. Hắn vừa mới xuất hiện, mấy người Lý Vân Khởi đang âm thầm chờ đợi lập tức đề cao cảnh giác!

Phía sau Diệp Huyền không có ai cả!

Thấy vậy, Lý Vân Khởi bèn chau chặt mày, hắn ta lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Huyền: “Hắn không tới ư?”

Vẻ mặt Diệp Huyền có hơi hoảng loạn, giọng nói của hắn cũng hơi run rẩy: “Hắn tới rồi! Chuyện còn lại giao cho các ngươi đấy!”

Nói đoạn, Diệp Huyền quay người chạy đi luôn. Tốc độ của hắn rất nhanh, chớp mắt đã biến mất ở phía chân trời.

Trông thấy Diệp Huyền rời đi, Lý Vân Khởi lại càng chau mày chặt hơn: “Thứ yếu kém!”

Nói đoạn, hắn ta liếc mắt nhìn xung quanh, tuy nhiên vẫn chưa thấy bóng dáng của Diệp Huyền đâu cả.

Lý Vân Khởi lạnh lùng nói: “Diệp Huyền, ta biết ngươi cực kì giỏi ẩn thân, nếu ngươi muốn biết tình hình của muội muội ngươi thì hãy ra đây!”

Trông thấy cảnh tượng ấy, Lý Vân Khởi đang định ra tay bỗng sững sờ.

Đùa gì thế?

Nói đoạn, tay phải hắn ta siết chặt lại, chuẩn bị ra tay. Bởi lẽ hắn ta biết chắc chắn Diệp Huyền sẽ không giao thần vật đó ra!

Vậy thôi mà hắn đã giao thần vật ra rồi ư?

Diệp Huyền gật đầu.

Lý Vân Khởi không nghĩ ngợi gì thêm mà bỗng quát lên: “Ra tay!”

Lúc này, không gian phía trước Lý Vân Khởi đột nhiên nứt ra. Ngay sau đó, có một nam tử bước ra.

Diệp Huyền đột nhiên nói: “Nàng đang ở đâu?”

Lý Vân Khởi nói: “Giao thần vật đó ra, ta sẽ nói cho ngươi biết!”

Lý Vân Khởi nhìn Diệp Huyền, trong mắt hắn ta là vẻ phòng bị: “Ngươi muốn biết tình hình của muội muội ngươi không?”

Mấy người Quân Vô Nhan đang ẩn náu cũng sững sờ.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt hắn ta bèn sầm lại.

Tuy nhiên, Diệp Huyền lại búng ngón tay một cái, một chiếc tháp nhỏ lập tức rơi xuống trước mặt Lý Vân Khởi.

Lúc này hắn ta đã hiểu ra.

Khóe miệng Lý Vân Khởi giật một cái, tình thế xoay chuyển thế này khiến hắn ta hơi bất ngờ!

Tuy nhiên, bốn bề lại yên tĩnh.

Lý Vân Khởi sững sờ.

Lý Vân Khởi nhìn về phía Diệp Huyền, hắn ta đang tính nói gì đó thì lúc này, Diệp Huyền bỗng thốt lên: “Các ngươi có mai phục nữa cơ à!”

Quân Vô Nhan nhìn Lý Vân Khởi, Lý Vân Khởi trầm giọng nói: “Chư vị, chuyện này vô cùng kì lạ!”

Lý Vân Khởi biết hiện giờ mục tiêu công kích của mọi người chính là hắn ta chứ không phải Diệp Huyền.

Lý Vân Khởi phẫn nộ nói: “Ngươi dám chơi trò chia rẽ!”

Hiện giờ chiếc tháp này đang nằm trong tay hắn ta, còn mục đích của mọi người là gì chứ? Là cái tháp này chứ không phải là giết Diệp Huyền! Nếu cái tháp đã nằm trong tay hắn ta thì mấy người Quân Vô Nhan sao có thể ra tay với Diệp Huyền?

Chia ư?

Lý Vân Khởi nhìn Giới Ngục tháp trong tay mình. Không thể không nói, lúc này hắn ta như đang nằm mơ vậy. Cái tháp này có hơi không chân thật!

“Mạc Thu Ngôn” tỏ ra sợ hãi, hắn lùi về phía sau vài trượng, không dám nói thêm gì cả.

Hắn ta bắt buộc phải di dời sự mâu thuẫn này!

Lúc này, “Mạc Thu Ngôn” đột nhiên nói: “Đây chính là Ngũ Duy chí bảo, nghe đồn vật này có thể mở được Vạn Duy thư ốc, và có thể nhận được chí bảo của tiên tri…”

Nghe “Mạc Thu Ngôn” nói vậy, Lý Vân Khởi đột nhiên nhìn về phía hắn: “Ý của ngươi là gì?”

“Mạc Thu Ngôn” trầm giọng nói: “Lý huynh, chí bảo không phải của một mình ngươi, nó là của mọi người! Ngươi định độc chiếm nó đấy à?”

Nói đoạn, hắn bèn quay người chạy đi luôn, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã biến mất ở tận cùng tinh không.

Diệp Huyền vừa mới biến mất thì mấy người Quân Vô Nhan lập tức xuất hiện trước mặt Lý Vân Khởi. Mà “Mạc Thu Ngôn” lúc trước đã chạy trốn cũng quay lại.

Chuyện gì thế này?

Vậy thôi đã chạy rồi?

Trong đầu Lý Vân Khởi lóe qua ý nghĩ ấy, thế nhưng nó chỉ lóe qua mà thôi.

Tháp thì chỉ có một, sao mà chia được?

Hoàn toàn không thể chia!

Nghĩ đến đây, hắn ta bèn nhìn về phía mấy người Quân Vô Nhan, cười bảo: “Chư vị, Lý Vân Khởi ta không phải một kẻ ích kỉ, nếu đã có tháp trong tay thì phải để mọi người cùng hưởng thụ, thế nên ta quyết định…”

Nói đến đây, hắn ta bỗng nhiên nhìn về phía sau mấy người Quân Vô Nhan: “Diệp Huyền!”

Nghe thấy Lý Vân Khởi nói vậy, Quân Vô Nhan bèn quay người lại theo bản năng, tuy nhiên phía sau hắn ta chẳng có gì cả.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Quân Vô Nhan lập tức thay đổi. Hắn ta vội vàng quay người lại, mà lúc này Lý Vân Khởi đã biến mất tăm.

Mặc dù Quân Vô Nhan bị lừa nhưng Cổ Thanh thì không. Khi Lý Vân Khởi trốn đi, hắn ta lập tức đuổi theo. Có điều tốc độ của Lý Vân Khởi nhanh hơn hắn ta tưởng một chút.

Chớp mắt, Lý Vân Khởi đã biến mất khỏi không gian này, mấy người Quân Vô Nhan lập tức điên cuồng đuổi theo.

Mà khi Lý Vân Khởi rời đi, hắn ta gặp được hai nam tử cầm trường thương. Trông thấy Lý Vân Khởi, trường thương nam tử đi đầu bèn nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên cái tháp đang nằm trong tay ngươi!”

Nói đoạn, hắn ta định ra tay nhưng lại bị nam tử bên cạnh chặn lại.

Nhờ thế mà Lý Vân Khởi lại biến mất ở phía chân trời.

Hắn ta siết chặt một hòn đá màu đen khiến nó nứt vỡ. Ngay sau đó, không gian trên đỉnh đầu hắn ta rung lên kịch liệt.

Quân Vô Nhan ở phía sau hắn ta đột nhiên nói: “Hắn ta đang gọi các cường giả ở Ma Đô đấy, mọi người cũng gọi đi!”

Rất nhanh sau đó, cả tinh không bắt đầu rung chuyển…

Tất cả đều đang gọi người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận