Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3535. Không chọc vào được!



Chương 3535. Không chọc vào được!




Lợi ích!
Vẻ mặt Diệp Huyền có hơi khó coi, nữ nhân này còn định lừa hắn nữa!
Đúng lúc ấy, lão giả kia đột nhiên mỉm cười: “Ngươi chớ hoảng loạn, nàng ta cần ngươi giúp đỡ mình!”
Diệp Huyền nhìn lão giả, lão giả cười nói: “Cảnh giới của nàng ta tương đương với ta, thế nhưng huyết mạch trong cơ thể nàng ta lại bị ta kìm chế, nếu như không có ngươi giúp đỡ thì nàng ta sẽ chịu thiệt!”
Diệp Huyền nhìn Huyết Đồng, Huyết Đồng liếm kẹo hồ lô mà không lên tiếng.
Lão giả bỗng bảo: “Tiểu hữu, ngươi cho ta xem huyết mạch của ngươi được không?”
Diệp Huyền gật đầu, hắn xòe tay ra, một giọt máu bèn bay lên. Khi trông thấy giọt máu ấy, sắc mặt lão giả lập tức trở nên nghiêm trọng.
Huyết Đồng liếc nhìn lão giả, nàng không lên tiếng.
Một lát sau, lão giả trầm giọng nói: “Không biết tổ tiên của tiểu hữu là?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối không biết đâu!”
Lão giả khẽ gật đầu, hắn ta liếc nhìn Huyết Đồng, sau đó nói: “Tiểu hữu, ngươi phải cẩn thận đấy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Cẩn thận Huyết Đồng cô nương ấy hả?”
Lão giả nói: “Không chỉ có nàng ta mà còn rất nhiều những kẻ địch khác!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Những kẻ địch khác? Tiền bối, ta vừa mới tới nơi này, không gây gổ gì thì lấy đâu ra kẻ địch?”
Lão giả nhìn hắn: “Trong vũ trụ rộng lớn này có một vài thế lực thần bí, đặc biệt và rất mạnh. Phương thức tu luyện của những thế lực này không giống với người bình thường, bọn họ tu chủ yếu là huyết mạch, mà thôn tính huyết mạch là chuyện mà bọn họ thường xuyên làm. Tiểu hữu, huyết mạch của ngươi đặc biệt, ngươi sẽ là mục tiêu của bọn họ.”
Vẻ mặt Diệp Huyền sầm xuống: “Huyết mạch của ta đã kinh khủng như vậy mà bọn họ còn dám tới gây phiền phức cho ta?”
Lão giả mỉm cười: “Bọn họ biết tổ tiên của ngươi còn sống không?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Đúng là người khác không hề biết cha hắn còn sống!
Hình như Diệp Huyền nhớ tới điều gì đó, hắn nhìn Huyết Đồng ở bên cạnh: “Hồi đầu vì biết cha ta còn sống nên ngươi mới không giết ta!”
Huyết Đồng đang định lên tiếng thì lão giả bỗng mỉm cười: “Đó là điều dĩ nhiên! Nếu không thì nàng ta đã cắn nuốt huyết mạch của ngươi từ lâu rồi, mà nếu nàng ta cắn nuốt huyết mạch của ngươi thì thực lực của nàng ta phải tăng lên ít nhất mười lần!”
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Huyết Đồng, ta coi ngươi là bạn đấy!”
Huyết Đồng liếm kẹo hồ lô: “Hai xiên kẹo hồ lô đổi lấy mười vạn viên hồn tinh của ta… Người bạn này thật tuyệt!”
Diệp Huyền: “…”
Huyết Đồng nhìn lão giả phía xa xa: “Hắn ta đang li gián chúng ta đấy, với cả hắn ta cũng muốn cắn nuốt huyết mạch của ngươi. Có điều hắn ta rất thông minh. Thứ nhất, có ta ở đây, hắn ta biết mình không làm được. Thứ hai, hắn ta cũng kiêng sợ người phía sau ngươi, ta có thể cảm nhận được mong muốn trong mắt hắn ta!”
Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Hắn ta cũng muốn cắn nuốt ngươi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta hiểu rồi! Các ngươi đều muốn cắn nuốt huyết mạch của ta!”
Lão giả mỉm cười: “Ngươi hiểu lầm rồi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn liếc nhìn Huyết Đồng, sau đó quay người rời đi.
Diệp Huyền nhìn lão giả phía xa xa, hắn không lên tiếng.
Huyết Đồng liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Huyết mạch ngươi đặc biệt thế này, không lâu sau khắp chư thiên vạn giới sẽ biết cho coi!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”
Huyết Đồng nhìn hắn: “Ngươi tưởng hắn ta tới đây làm gì? Để báo thù cho Cửu Thiên tộc ư? Không, mục đích của hắn ta là ngươi!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Bởi huyết mạch của ta?”
Huyết Đồng gật đầu.
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Ta có thể cắn nuốt huyết mạch của người khác không?”
Nghe vậy, Huyết Đồng bèn nhướn mày, một lát sau nàng nhìn Diệp Huyền, hỏi ngược lại: “Không được sao?”
Khóe miệng Diệp Huyền giật giật.
Người khác có thể cắn nuốt hắn, hắn cũng có thể cắn nuốt người khác!
Xét về huyết mạch xem ai sợ ai?
Lúc này, Huyết Đồng đột nhiên nói: “Đi thôi!”
Nói đoạn, nàng quay người rời đi.
Diệp Huyền cũng đi theo.
Trên đường, hắn tò mò hỏi: “Huyết Đồng cô nương, sau Nhị Thập đoạn là Vô Gian, sau Vô Gian là Vô Gian chi đạo hả?”
Huyết Đồng gật đầu.
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Vô Gian và Vô Gian chi đạo chỉ cách một bậc mà sao thực lực chênh nhau ghê vậy?”
Huyết Đồng nói: “Hai cái cách nhau như trời với đất ấy chứ.”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Trên Vô Gian chi đạo thì sao?”
Huyết Đồng trầm mặc một hồi rồi nói: “Thần Linh!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Thần Linh?”
Huyết Đồng gật đầu: “Một sự tồn tại vượt qua cả thời không chi đạo, có điều chỉ thấy trong truyền thuyết.”
Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó hắn lại hỏi: “Huyết Đồng cô nương, đây là vũ trụ như thế nào?”
Huyết Đồng liếc nhìn hắn: “Vô Gian vũ trụ, văn minh cấp bảy!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi từng thấy văn minh cấp tám không?”
Huyết Đồng nói: “Từng thấy!”
Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn kinh ngạc nói: “Từng thấy á?”
Huyết Đồng gật đầu: “Ngươi cũng sẽ được thấy ngay thôi!”
Diệp Huyền lấy làm lạ, hắn đang định hỏi thì Huyết Đồng đột nhiên bảo: “Ta mời ngươi yên lặng!”
Diệp Huyền: “…”
Một lát sau, Huyết Đồng đột nhiên nói: “Có người đang đi theo!”
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh nhưng chẳng phát hiện ra gì cả.
Huyết Đồng xòe tay ra, sau đó khẽ đẩy xuống dưới.
Uỳnh!
Cách đó hàng ngàn trượng, không gian đột nhiên nổ tung, một lão giả lùi mạnh về phía sau cả vạn trượng rồi mới dừng lại!
Huyết Đồng nhìn lão giả: “Lăng tộc!”
Hết chương 3535.



Bạn cần đăng nhập để bình luận